TỔNG GIÁM ĐỐC TÀN BẠO

Author: KHBN2015

Editor: Chumeodethuong

Trước khi đăngchương, Kayleen xin lỗi mọi người đã để mọi người chờ lâu. Mình và Bé Mèo quennick bên chumeodethuong có một số chương đã viết chưa chỉnh sửa như lại mấtpassword nên dùng nick này và phải viết lại nên mất một chút thời gian mình sẽcố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể. Cám ơn 

Sau khi dự tiệc sinh nhật của Ngọc Anh xong, thì vợ chồng Thái Huy và mọi người đều ra về. Còn Đại Phong cũng quay về phòng bệnh của mình, nhưng khi anh bước vào phòng thì đã nghe được tiếng nước chảy từ phòng tắm truyền ra.

Anh biết cô đang ở trong đó, anh đang định đi vào xem, bỗng nhiên nghe tiếng bước chân phía sau lưng mình, khi anh quay đầu lại thì đã nhìn thấy Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn, bọn họ đi theo anh vào phòng.

Anh cau mày;

"Hai cậu đi vào làm gì?"

Vĩ Thanh liền bất mãn lên tiếng;


"Trương Đại Phong, cái tên vô lương tâm nhà cậu, vừa tỉnh lại thì đã hung dữ với bọn tớ rồi, tớ và Kỳ Ngôn đi theo sau lưng xem cậu có sao hay không?"

Anh nhìn Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn rồi nói;

"Tớ không sao, tớ chỉ muốn về phòng nghỉ ngơi thôi."

Kỳ Ngôn vừa nói vừa nháy mắt với Vĩ Thanh.

"Vậy sao"

Đại Phong không thèm để ý đến cử chỉ và hành động của Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn, nên anh không hề biết mục địch bọn họ đi theo làm gì. Còn về phần Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn chỉ muốn đi theo để phá đám. Nhưng anh đơn giãn chỉ nghĩ bọn họ vì thấy anh vừa mới tỉnh lại nên có chút lo lắng.

Anh nhìn chằm chằm bọn họ rồi nói.

" Vĩ Thanh, Kỳ Ngôn, tớ đã tỉnh lại rồi, tớ thật không sao, hai cậu không cần phải quá lo lắng cho tớ, còn nữa hai cậu hãy ở lại bệnh viện với tớ nhé."

Vĩ Thanh ra tỏ ra không quan tâm nói,


"Nè là cậu muốn chúng mình ở lại đây thôi nhé, chứ bọn mình cũng rất bận."

Đại Phong nhìn tướng đắc ý của Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh, khi nghe anh bảo bọn họ ở lại bệnh, thiệt chọc anh tức muốn đá cho hai tên này ra cửa sổ.

"Vĩ Thanh, Kỳ Ngôn, đừng nghĩ tớ giữ hai cậu ở lại đây để cho hai cậu cua gái, hay là để hưởng thụ đâu nhé, tớ muốn giữ hai người lại, để cho tớ dễ dàng bàn việc buổi trình diễn trang sức của nhà thiết kế Darleen, do Diệp thị và tập đoàn Đại Dương tổ chức vào cuối tháng này, đừng bao giờ nghĩ rằng, tớ đồng ý cho hai cậu ở lại bệnh viện, để làm hoàng đế cho đám cung phi bác sĩ và y tá hầu hạ nhé."

Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh đều cười to;

"Hahaha"

Vĩ Thanh biết tên máu lạnh đang bực, nhưng lại không thể làm gì được anh, lâu lâu anh mới có dịp chọc tức tên này điên lên một lần.


Vĩ Thanh ra vẻ tội nghiệp nói;

"Tớ biết mình mạng khổ nhà có công ty mà không chịu làm, phải đi làm công cho cái tên tổng giám đốc máu lạnh suốt ngày cái mặt đen như Bao Công, chỉ biết hét to rống lớn với tớ, cho dù hắn đang nằm đang ở bệnh viện cũng không chịu nghỉ ngơi, vẫn bắt tớ làm việc cùng hắn. Thật là khổ mạng."

Kỳ Ngôn thừa dịp đổ dầu vào lửa lên tiếng;

"Vĩ Thanh, đâu phải một mình cậu chịu khổ, luôn cả tớ cũng vậy, chúng ta đúng là hai người tội nghiệp nhất trên đời."

"Diệp Kỳ Ngôn"

Đại Phong vừa lớn tiếng hét lên đang định cho hai tên này một trận, đột nhiên anh nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh quay lại đã nhìn thấy Diệu Linh từ trong phòng bước ra cả mái tóc đen nâu dài đều bị ướt.

Anh liền bước nhanh đến cạnh gường lấy một chiếc khăn đã được sấy ấm, khi nãy anh đã căn dặn y tá mang đến cho anh. Anh vừa nói vừa cầm khăn ấm giúp cô lau khô tóc.
"Linh Nhi, đã khuya rồi sao em lại gội đầu"

Diệu Linh sợ anh không vui liền dịu dàng trả lời;

"Vừa rồi khi bọn em đi dạo bên ngoài công viên của bệnh viện, ở bên kia đường có rất nhiều quán ăn ở vỉa hè, những gian hàng và quán bán có rất nhiều thức ăn đến từ các nơi, đặc biệt có một gian hàng chiên đậu hủ thối chính thống của Thượng Hải rất ngon.

Bỗng nhiên Hạnh Tuyết thèm muốn ăn đậu hủ thối, nhưng lại rất đông người chen chúc đứng xếp hàng mới có thể mua được, Hạnh Tuyết thì đang mang thai, còn Ngọc Anh thì bị thương vẫn chưa lành lại, nên em phải đứng xếp hàng để mua giúp cho cô ấy, chắc có lẽ đứng lâu cho nên mùi đậu hủ thúi bám vào tóc rất hôi, vì vậy em mới gội đầu vào giờ này, hơn nữa em và Ngọc Anh cũng muốn ăn."

Đại Phong hôn lên trán cô;
"Linh Nhi, em thật là ngốc, nếu muốn ăn, sao không nói với anh, để anh kêu người mang đến cho em."

Anh vừa nói vừa lau tóc cho cô.

"Đại Phong, lúc đó em đang ở gần nơi bán thì đứng xếp hàng một chút cũng đâu có sao."

"Thôi được rồi nhưng không có lần sau, còn nữa nếu như sau này có gội đầu vào ban đêm nhớ nói anh biết, để anh giúp cho em, tóc của em vừa dài lại nhiều như vậy rất khó gội, để anh bảo người mang máy sấy tóc đến, anh giúp em sấy cho tóc khô nhé."

Diệu Linh đưa hai tay kéo mặt đến gần hôn lên môi anh;

"Ông xã à, em biết rồi sẽ không có lần sau, anh mới vừa tỉnh lại, anh đừng giận nhé."

Anh hôn lên má cô và nói:

"Linh Nhi, sau khi tóc khô rồi, nhớ thay áo khác, áo này sau lưng đã ước hết rồi, mặc áo ước đi ngủ rất dễ bị cảm lạnh"

"Vâng !"

Bỗng nhiên Vĩ Thanh lên lớn tiếng nói;
"Thật là chướng mắt!"

Lời nói của Vĩ Thanh, khiến cho Đại Phong giật mình quay người lại, chợt nhớ ra trong căn phòng này ngoài hai vợ chồng anh, thì còn có thêm hai người khác đang ngồi trên sofa bên ngoài phòng khách, như vậy những lời nói âu yếm và cùng với cử chỉ cưng chiều của anh danh cho vợ yêu, điều lọt vào tai và mắt của Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn, anh vì lo lắng sợ Diệu Linh sẽ bị cảm lạnh nên đã quên hẳn hai tên kia.

"Vĩ Thanh, cậu nói rất đúng, thật là chướng mắt, cũng may đây trong bệnh viện, không biết lúc ở nhà thì sao nhỉ."

Diệu Linh nhìn sang phòng khách, thì đã nhìn thấy Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn đang ở bên ngoài, khi Kỳ Ngôn vừa nhìn thấy cô, anh làm mặt quỷ trêu chọc cô, khiến cho cả khuôn mặt cô đỏ như quả cà chua, cô đẩy Đại Phong ra sau, chạy một mạch vào phòng tắm đống cửa lại.
"HAHAHA, Diệu Linh, em chạy đi đây vậy."

Kỳ Ngôn biết cô đang mắc cở, vì đã bị anh và Vĩ Thanh bắt gặp cô đang làm nũng với Đại Phong, nhưng anh lại không chịu buông tha cho cô, mà còn nháy mắt với Vĩ Thanh buông lời treo chọc.

"Phải rồi, chị dâu đi đâu vậy."

Đại Phong nhìn thấy vợ bị hai tên vô công đổi nghề kia trêu chọc, khiến cho anh cả đầu đều bốc khối đùng đùng, nhịn không được quát

"Vĩ Thanh, Kỳ Ngôn, tại sao hai cậu vẫn còn ở đây, mà vẫn chưa chịu về phòng?"

Vĩ Thanh biết cái tên máu lạnh đang giận, lại làm cho anh vui vẻ, tăng thêm đà chọc cho hắn nổi lửa.

"Haiz! Đại Phong, cậu đúng là càng già càng lẩm cẩm, tớ và Kỳ Ngôn đang bàn việc chánh sự với cậu, chị dâu vừa xuất hiện, thì cậu đã mang công việc luyện lên chín tầng mây. Thật là quá đáng."

Đại Phong chợt nhớ ra, Vĩ Thanh nói rất đúng, vừa rồi anh và hai người họ đang ban việc về biểu diễn trang sức vào cuối tháng sau, nhưng khi nhìn thấy tóc của vợ đều bi ước hết, nóng lòng lo chăm sóc cho vợ, mà quên đi chuyện cần phải bàn, anh đành xuống nước để có thể tống tên kia về phòng, để lại không gian yên tịnh cho anh và vợ.
"Thôi được! Tất cả đều là lỗi của tớ, bây giờ cũng khuya lắm rồi, hai người cũng nên ve phong nghỉ sớm đi, có việc gì thì đợi sáng mai rồi bàn tiếp, hơn nữa tớ cảm thấy hơn mệt, cần phải nghỉ ngơi."

Vĩ Thanh thấy Đại Phong hạ mình hạ giọng ,thì hắn càng làm tới, hơn nữa hắn đang muốn trả thù tên này, vì vừa rồi kêu Ngọc Anh đánh hắn, bây giờ có cơ hội mà không trêu chọc anh thật là tiếc.

"Tớ và Kỳ Ngôn không mệt, nên không cần nghỉ ngơi."

Kỳ Ngôn thừa nước đục tha câu,

"Đúng đó, Vĩ Thanh nói rất đúng, bọn tớ vẫn chưa buồn ngủ, hay là chúng ta bàn tiếp nghe."

Đại Phong biết hai tên này đang trêu chọc mình, anh bực mình rống lên,

"Diệp Kỳ Ngôn, Quách Vĩ Thanh hai tên khốn kiếp nhà cậu, mau biến ngay cho tớ, nếu không tớ sẽ luyện hai cậu xuống phố."

"Ha ha ha"
Cả hai đều cười to, bọn họ biết lần này đã thành công, chọc Đại Phong tức đến nổi muốn gϊếŧ người.

"Được! Được! Tớ và Vĩ Thanh đi ngay, cậu từ từ cưng chiều vợ yêu đi."

Kỳ Ngôn vừa cười, vừa cố ý nói lớn tiếng để cho Diệu Linh trong phòng tắm nghe được.

"Lập tứ biến ngay cho tớ"

Đại Phong lớn tiếng đuổi người. Kỳ Ngôn chỉ đành cười, lắc đầu, cùng Vĩ Thanh đi về phòng, bây giờ anh đã hiểu, tại sao Vĩ Thanh thường kiếm chuyện trêu chọc Đại Phong, thì ra Đại Phong bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong rất ấm áp, đôi khi lại có tính cách trẻ con, khiến cho người khác thích trêu ghẹo.

Bình luận

Truyện đang đọc