TỔNG TÀI ÁC MA ĐỪNG HÔN TÔI


Núi Côn Lĩnh quả không hổ là nơi vừa sâu vừa thẳm, bất kể đứng từ dưới nhìn lên hay từ trên nhìn xuống đều sẽ phải choáng ngợp.

Bởi vì không thể nhìn thấy độ đỉnh núi, càng không đo được vực thẳm.
Dọc theo con đường hẹp bên eo núi đoàn năm người dần đi lên cao, càng lúc khí lạnh càng bao trùm, người yếu tim chắc là sẽ ngất xỉu trước khi tìm thấy cỏ bất tử.
Theo như Hạ Băng Tâm tìm hiểu thì loại cỏ này ưa ẩm thấp vì thế thường sẽ mọc quanh các khe nước.
Liếc mắt nhìn chung quanh, bốn bề là núi rừng bao la phủ xanh bởi những loại cây cối khác nhau.

Để phán đoán đúng phương hướng còn khó chứ đừng nói là tìm được khe nước.
Dường như tất cả mọi người đều đã thấm mệt, La Thăng không kiên nhẫn thêm được nữa bèn lên tiếng nói:
“Hàn tổng, chúng ta đã đi lâu như vậy rồi cũng không thấy được tung tích của cỏ bất tử đâu! Chúng ta như vậy thì khác gì mò kim đáy bể chứ.”
Liễu Nguyên cũng tiếp lời ngay sau đó:
“Tôi thấy La Thăng nói cũng có lí đó.

Chúng ta không có bất cứ tin tức gì về cỏ bất tử cả thì làm sao mà tìm.”
Hàn Lạc Thần cố hít thở đều đều để lấy trạng thái cân bằng, anh chỉ có thể ráng để chấn an vững tinh thần của mọi người.
“Đừng nản chí, chỉ cần chúng ta tìm thêm lát nữa sẽ có thôi! Đã đi được tới đây rồi không thể dễ dàng bỏ cuộc được.”
Không rõ là ai nói nhưng đã có tiếng lẩm bẩm nhỏ đầy oán than.
“Là ý tưởng kì dị của Hạ Băng Tâm mà lại bắt tất cả chúng ta chịu khổ.

Thật là…”
“Đúng thế… Biết có thành công hay không chứ?”
Hàn Lạc Thần cau mày, tuy không đến mức tức giận nhưng anh chúa ghét những kẻ nói xấu sau lưng người khác.
“Muốn nói gì thì nói lớn lên.

Phụ nữ còn chưa ai than vãn, các người là đàn ông đã kêu ca cái gì, có thấy mình kém cỏi lắm không hả?”

Hạ Băng Tâm thấu hiểu được suy nghĩ của tất cả mọi người.

Cô biết ý tưởng này của cô nói trên lí thuyết khá khó hiểu, nói khó nghe hơn là viển vông.

Nhưng cô có lòng tin là mình sẽ thành công.

Chỉ là công đoạn truy tìm cỏ bất tử gặp không ít khó khăn.
“Để tôi… tôi sẽ dẫn đầu đoàn.”
Khí thế hừng hực Hạ Băng Tâm bước lên dẫn đầu, Hàn Lạc Thần cũng nối gót theo sau.

Ánh mắt, nụ cười mà họ dành cho nhau khiến Liễu Nguyên cảm thấy lạc lõng.

Dường như cô ta chỉ là người thừa.

Sự tồn tại của cô ta không hề hữu ý.

Anh cũng chưa từng để tâm tới.
Nhờ vào sự nhanh nhạy và lối suy đoán hiệu quả của mình mà Hạ Băng Tâm đã tìm ra được khe nước.
“Đằng kia có khe nước kìa… Cuối cùng cũng tìm thấy.”
Nhìn thấy khe nước thì sắc mặt các thành viên đều tươi tỉnh hơn hẳn.

Tất cả đều ào ào chạy tới mà nhảy ngay xuống dưới dòng nước mát rượi.

Sự đắm chìm này thật sự rất thoải mái, như lột bỏ đi sự bức bí và oi ả của cái nắng đầu xuân.
Dòng nước trong veo, đứng từ trên vách đá cũng có thể nhìn sâu xuống dưới đáy khe.
“Được rồi, mau đi thôi! Đừng quên nhiệm vụ chính.” Liễu Nguyên nghiêm khắc thúc giục.
Thuận theo khe nước mà mon men đi bên mép bờ, đám người Hàn Lạc Thần cố tìm tung tích cỏ bất tử.
Mãi tới thượng nguồn mới có mấy cây cỏ bất tử mọc cạnh tản đá lớn bên khe nước.
“Kia… kìa kìa… đó có phải là thứ mà chúng ta tìm không?” La Thăng thốt lên.
Loại cỏ này tuy hiếm có nhưng nó lại thích mọc bầy đàn.

Chỉ cần tìm thấy một vài cây là có thể dễ dàng tìm thêm nhiều đồng loại của chúng.
Đoá cỏ bất tử như búp hoa to bự màu xanh mơn mởn, những nhành cỏ nhỏ phe phất trong làn gió xuân nhè nhẹ.

Không hổ là loại cỏ quý hiếm, cỏ bất tử xứng đáng với cái tên của nó, vừa có hương sắc hiếm gặp, vừa có sức sống mãnh liệt nhường nào.
Chỉ sau một chốc năm người đã hái đủ số lượng chỉ định.
“Hàn tổng… vẫn còn sớm hay là chúng ta ở lại chơi thêm một lát nữa.” La Thăng trước nay vẫn ham chơi nên mạnh dạn đề nghị.
“Cũng được.”
Không ngờ Hàn Lạc Thần lại dễ dàng gật đầu như thế.

Quả thực tất cả mọi người đều thoáng chốc kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều háo hức chạy xuống dòng khe trong veo để nghịch với nước.

Chỉ riêng mình Hàn Lạc Thần ngồi lặng im trên tản đá lớn bên bờ.


Ánh mắt yêu thương anh nhìn về phía Hạ Băng Tâm không rời.

Dường như giữa trời đất bao la thì cô chính là điểm sáng duy nhất trong đôi mắt anh.
Liễu Nguyên đi tới nhẹ ngồi xuống cạnh Hàn Lạc Thần.

Dõi theo ánh mắt anh khiến cô ta có chút chạnh lòng.
“Anh… thích Băng Tâm sao?”
“Cô ấy là vợ tôi.”
Chữ “vợ” như một mũi tên đâm xuyên tim Liễu Nguyên khiến toàn thân cô ta tê cứng.
“Cái gì cơ? Cô ấy… là vợ anh… Sao tôi chưa từng nghe nói là anh đã kết hôn chứ?”
Lần đầu tiên Hàn Lạc Thần chủ động nhìn Liễu Nguyên.

Nhưng là cái nhìn lạnh lùng và xa cách.
“Là thật… Chúng tôi đã kết hôn gần một năm trước.
Chỉ là cô ấy không muốn công khai cho nên đến tận bây giờ vẫn rất ít người biết được điều này.”
Liễu Nguyên chết lặng, như có hàng ngàn mũi dao sắc bén cứa đứt từng mảnh tâm can, đau đến quặn lòng.

Khoé mi cô ta cay cay, hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn dài trên đôi gò má lạnh tanh.

Cổ họng cô ta nghẹn ngào thốt không nên lời.
Thấy vậy Hàn Lạc Thần tiếp tục phân trần:
“Tôi biết tình cảm mà cô dành cho tôi nhưng cả đời này của tôi chỉ rung động với một mình cô ấy mà thôi.

Vì thế cô đừng phung phí tình cảm của bản thân mình dành cho tôi nữa.

Cô hãy dành những điều đó cho người khác xứng đáng hơn.”
Dường như bao nhiêu chua xót trong lòng Liễu Nguyên đều dâng tên tận cổ họng.

Lồng ngực trái quặn thắt từng cơn dữ dội.
“Nhưng trong lòng em cũng chỉ có một mình anh mà thôi!”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thể nào chấp nhận tình cảm đó của cô.”

“Nếu không có Băng Tâm thì em có chút hi vọng nào hay không?”
“Không có.

Nếu không có Băng Tâm thì giữa hai chúng ta cũng chỉ dừng lại ở quan hệ đối tác mà thôi!”
“Cho dù em là người có ích với anh hơn cô ấy.”
“Tôi không có ý định đem tình yêu của mình ra trao đổi hay mua bán.”
Trên đời này thứ không thể khống chế được là tình yêu, thứ khó buông bỏ nhất cũng là tình yêu.
Để yêu một người đã khó, để quên đi một người càng khó hơn.
Cho đến khi Hạ Băng Tâm chạy tới thì lập tức trên bờ môi Hàn Lạc Thần liền hé lên nụ cười.

Điều đó khiến Liễu Nguyên càng đắng lòng.

Từ trước tới nay cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng chưa từng nhận được nụ cười ấy của anh.

Vậy mà Băng Tâm chỉ cần chạy về phía anh là anh liền không tiếc mà nở một nụ cười.
Đột nhiên Hạ Băng Tâm gục ngã trong dòng nước mà kêu lớn.
“Á…á…á…”
Không màng tới bản thân Hàn Lạc Thần lập tức lao mình nhảy xuống cạnh Hạ Băng Tâm.
“Sao thế?”
“Hình như bị rắn cắn rồi.”
Anh bế bổng cô lên rồi đi vào bờ, dùng tay nắn để loại bỏ đi máu độc trên vết cắn.
Sự lo lắng trên khuôn mặt anh lần đầu Liễu Nguyên được thấy.

Dường như có hàng nghìn mũi kim đang châm chích trong trái tim mỏng manh của cô ta, khiến nó rỉ máu mà đau âm ỉ..


Bình luận

Truyện đang đọc