TỔNG TÀI ÁC MA SỦNG THÊ



Lâm Thành Công buông bánh ngọt trong tay xuống, lau miệng, người hơi nghiêng về phía trước nháy mắt một cái, hạ thấp giọng nói: "Chị dâu, chị quên chúng tôi hôm qua từng gặp nhau ở quán cà phê sao, tôi còn đưa cho chị một cái dù.".

"Phụt...!haha _" Lưu Họa Y bật cười, gật đầu một cái, bắt chước dáng vẻ của hắn, nghiêng người đè thấp giọng: "Tôi nhớ chứ."
"Ha ha ha." Lâm Thành Công cất giọng cười to.

Nhìn đôi mắt trong sáng của Lưu Họa Y, hắn cúi đầu, cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng.

Cô là chị dâu mình...!.

"Thành Công, nhà cậu chỉ có hai anh em cậu và
Lâm Thành Nhân sao?"
"Ừ ừ." Lâm Thành Công trong miệng đầy cháo, không ngừng gật đầu lia lịa.

"Không có những anh em khác, ừ...!không ai có dáng vẻ đặc biệt giống anh cậu à?"
Lâm Thành Công đưa tay chỉ mình, "Tôi, tôi không phải cực kỳ giống anh ấy sao?"
Lưu Họa Y khóe miệng giật giật, cô dĩ nhiên biết hai người rất giống.


Người mù cũng nhìn ra được mà.

"Chị dâu làm sao vậy? Có chuyện gì à?" "Không, tôi chỉ là tò mò, hỏi lung tung vậy
thôi."
"Ra vậy.” Lâm Thành Công gật đầu một cái.

Lưu Họa Y ăn cơm xong, cầm quyển tập vẽ trên bàn lên, "Tôi phải đi ra ngoài một chút, cậu cứ từ từ ăn nhé."
Lâm Thành Công ngước mắt, "Chị dâu có muốn tôi đưa chị đi không? Tôi lái xe tốt lắm đấy."
Lưu Họa Y chạy chậm lại, quay đầu nhìn hắn, "Không cần, tôi không đi quá xa đâu."
Còn đang nói chuyện, cô đã chạy xa.

Lâm Thành Công đứng trong mắt, trong mắt đã không còn nhiệt tình như mới vừa rồi, mà tràn đầy thất vọng.

Lưu Họa Y chạy một mạch tới phòng vẽ, thở hồng hộc rồi dừng bước.


Quả nhiên có người.

"Lâm Thành Công" đang ngồi ở trước cửa sổ, trong tay cầm bức vẽ chim bồ câu bay múa Lưu Họa Y tặng cho hắn, nâng niu, dè dặt như thể bảo vệ bảo vật ngàn năm có một.

.

Lưu Họa Y đứng cách đó không xa, không làm kinh động hơn.

Cô quan sát hắn tỉ mỉ, ánh mắt hắn miên man chú mục vào bức vẽ của cô, ánh mặt trời rơi trên hàng mi dày của hắn lấp lánh sáng.

Đôi mắt hắn tựa như một cái hồ sâu không thấy đáy, thi thoảng lóe lên một tia ảm đạm, khiến lòng người cảm thấy bị thương.

Lưu Họa Y há miệng ra, nhưng lại đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Hắn như vậy, khiến cho cô bây giờ không thể nào há mồm chất vấn.

Cô than nhẹ, nhấc chân đi tới, Ánh mặt trời.

rơi trên người cả hai, thoạt nhìn có vẻ rất hài hòa.

"Tôi giữ lời hứa với anh đây." Lưu Họai cầm bức họa đưa qua, "Tôi đã hứa với anh sẽ vẽ cả thế giới này cho anh xem, đây là bức đầu tiên, quán cà phê bên cạnh trung tâm thương mại.".


Bình luận

Truyện đang đọc