TỔNG TÀI BỐ ĐƯỜNG CƯỚI TRƯỚC YÊU SAU


Sáng sớm hôm sau, người giúp việc đến dọn nhà vội vàng chạy đến trước mặt Thẩm Tuấn Trì báo cáo: "Không thấy cô hai đâu!"Sắc mặt Thẩm Tuấn Trì lập tức sầm xuống, vội vàng phái người đi tìm.

Lúc này, Tần Nguyệt đã đến thành phố khác.

Nghĩa trang Kỳ Sơn là nơi mai táng Tần Nguyệt.

Đang mùa mưa dầm, cho dù trời không mưa, bầu trời cũng âm u, tuy nhiệt độ không thấp, nhưng lòng bàn tay Tần Nguyệt vẫn hơi lạnh lẽo.

Cô đứng trước bia mộ, sắc mặt nhợt nhạt, nỗi đau đớn khi bị chết cháy dường như vẫn còn gần trong gang tấc, lòng bàn tay rất lạnh, nhưng trên người lại nóng rực như lửa thiêu.

Tần Nguyệt siết chặt lòng bàn tay, để mình bình tĩnh lại, sau đó mới quan sát xung quanh.

Nghĩa trang này rất sạch sẽ, hẳn là có người thường xuyên quét dọn, hôm nay lại là ngày giỗ của cô, chắc hẳn là có thể gặp được cha.


Tần Nguyệt nghĩ, trong lòng có chút thoải mái.

Đi đường suốt đêm, lúc này cô có chút uể oải, dứt khoát ngồi xuống cạnh bia mộ, dựa vào nghỉ ngơi.

Tự mình đến viếng mình, chắc cô là người đầu tiên.

Nghĩ vậy, Tần Nguyệt nở nụ cười tự giễu, quay đầu lại nhìn bức ảnh chụp cười tươi như hoa trên bia mộ.

"Tần Nguyệt à, mấy năm nay, Tư Kính Đường có đốt cho mày nén hương nào không?""Tao đoán là không.

"Tần Nguyệt liếc mắt nhìn bia mộ, cười nói:"Nếu anh ta quan tâ m đến mày, ít nhất cũng nên khắc tên bạn đời lên trên, để mày không thành cô hồn dã quỷ.


"Bên cạnh mộ có một bó cúc trắng mới.

Tần Nguyệt ngây ra, giơ tay vặt lấy mấy bông.

Mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng trên đầu ngón tay, lại theo gió bay vào trong không khí, cũng giống như tính mạng của cô, biến mất không còn dấu vết gì.

Tần Nguyệt như bừng tỉnh, hồi lâu lại nói:"Tần Nguyệt, lúc còn sống mày tùy hứng làm bậy, không có bạn bè gì, hiếm thấy có người còn nhớ mày thích cúc họa mi, ngày lễ ngày tết còn đến viếng mày, không uổng công mày tới nhân gian một chuyến.

"Nói xong, cô lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đào phần đất phía trước mộ lên, chôn thứ kia xuống.

Đúng lúc này sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp của đàn ông:"Cô là ai?"Cả người Tần Nguyệt cứng đờ, ngay cả sức lực quay người lại cũng không có.

Người đàn ông thấy bóng dáng nhỏ nhắn trước mộ vẫn không chịu nhúc nhích thì khẽ nhíu mày, hơi cất cao giọng hỏi:“Cô là ai, ở đây làm gì?”Tần Nguyệt vẫn đứng yên như tượng.

Cho dù cô đã hoán đổi thân xác rồi nhưng khi ở trước mặt người này, cô vẫn theo bản năng cảm thấy mình như bị lột tr@n trụi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc