TỔNG TÀI CHẠY ĐÂU CHO THOÁT


Thẩm Tần Phong tối đó nghĩ suốt hơn một đêm, Tần Thiên Lan nói đúng, mặc dù hắn cùng Tần Thiên Minh ở cạnh nhau nhiều năm, nhưng những năm này ngoài việc cả hai sống cùng nhau vô cùng ăn ý ra thì hình như hắn vẫn chưa từng chính thức nói với người kia thì phải.
Chẳng trách mặc dù bên cạnh nhưng vẫn có cảm giác thiếu thiếu điều gì đó, hóa ra là vậy.
Buổi sáng Tần Thiên Minh rất sớm đã đến công ty, nói gì thì nói công ty cũng đã lấy chở về hắn không thể để em gái mình nhọc lòng gì công ty lo lắng được.

Người làm anh như hhắnkhoong chịu được chút cực khổ này thì ai chịu đây.
Tần Thiên Minh không biết bản thân hắn lo nghĩ cho em gái lại thuận tiện cho người nào đó có cơ hội cùng Tần Thiên Lan.
"Đại ca, anh không đi cùng anh em đến công ty à?" Tần Thiên Lan thức dậy đã hơn mười giờ trưa, bình thường cô thức dậy thì anh trai đã rời nhà, cái đuôi kia vĩ nhiên cũng sẽ đi theo.

Nhưng hôm nay vậy mà cái đuôi của anh cô vẫn ở nhà, có chút kỳ lạ không chứ?
"Chúng ta ra ngoài ăn sáng đi, hôm nay anh không có làm đồ ăn." Thẩm Tần Phong nói, quần áo cũng đã mặc đâu đó gọn gàng cả rồi bảo cô từ chối như thế nào đây.
"Vậy em đi sang tìm tứ ca cùng ăn trưa." Tần Thiên Lan cảm thấy lạnh sống lưng liền quả quyết từ trối.
"Anh không nói hai lời." Thẩm Tần Phong hiếm khi lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, thật ra hắn đang rất vô cùng căn thẳng mà thôi.
"Được rồi em biết rồi đợi em một lát." Tần Thiên Lan biết không còn đường từ chối chỉ có thể trước tiên chấp nhận rồi tính tiếp.
Tần Thiên Lan quay người chuẩn bị bước lên lầu tìm cứu viện, còn chưa đi được mấy bước đã nghe chàng trai đằng sau giọng nói đầy uy hiếp.
"Nếu như em gọi điện cho Thiên Minh hay Cố Thanh Trì thì hậu quả tự chịu lấy."
Tần Thiên Lan chẳng ngờ đến đối phương cứ như thể đi guốc trong bụng cô vậy, còn chưa kịp làm gì đối phương đã biết cả rồi bảo cô làm sao phát huy.
Biết không thể nào tránh được, Tần Thiên Lan chỉ có thể ngoan ngoãn về phòng thay đồ rồi trở xuống cùng Thẩm Tần Phong đi ra bên ngoài ăn.
Nơi Thẩm Tần Phong chọn là một quán ăn có phần đơn giản, lại vô cùng quen thuộc nằm gần trường cấp ba ngày trước bọn họ theo học.
Khiến cho Tần Thiên Lan có cảm giác tựa như mọi chuyện, chỉ mới vừa diễn ra ngày hôm qua thôi vậy.

"Đại ca, anh không phải là chỉ đơn giản ra ngoài ăn cơm thôi đấy chứ?" Tần Thiên Lan cảm thấy cho dù chết cũng không thể làm một con ma đói, cho nên cô ăn cũng ngon miệng hơn bình thường.
"Em đoán đúng rồi." Thẩm Tần Phong không chút nào che dấu thừa nhận.
Tần Thiên Lan: "..." Ách thừa nhận vậy luôn à? Đối phương tự mình thừa nhận như vậy bảo cô phải nói gì tiếp theo bây giờ.
Thẩm Tần Phong vốn là người thẳng thắn, còn không đợi Tần Thiên Lan có cơ hội đoán già đoán non đã trực tiếp đi vào vấn đề.
"Anh muốn nhờ em giúp anh chuẩn bị cầu hôn Thiên Minh, với lại áo cưới bọn anh cũng nhờ cả vào em."
Hóa ra là chuyện này làm cô sợ muốn chết.
"Đại ca, anh muốn cầu hôn như thế nào?" Đây là chuyện trọng đại cả đời anh trai nhà cô, không thể qua loa được, nghĩ vậy Tần Thiên Lan càng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Tần Phong không chút dấu diếm nói ra kế hoạch của mình cho Tần Thiên Lan, đồng thời cũng nói luôn ý tưởng về lễ phục cưới.
...
Vài ngày sau đó Tần Thiên Lan bận rộn giúp anh trai thiết kế lễ phục, còn Thẩm Tần Phong cũng không rảnh rỗi để chuẩn bị cho màn cầu hôn sắp tới hắn bỏ ra không ít tâm huyết.
"Dạo này em có đơn hàng gấp hay sao mà cứ thấy em ở lì trong phòng thiết kế vậy."
Cố Thanh Trì nhìn cô gái nhỏ trong lòng bởi gì bận rộn mà gầy đi một vòng, đến quầng thâm mắt cũng lớn hơn mấy lần, khỏi cần nói cũng biết cô đã phải thức đêm làm việc rất vất vả.
Hiếm khi thấy cô có thời gian nghỉ ngơi vậy mà lại chạy đến tìm hắn, Cố Thanh Trì vô cùng đau lòng nhưng lại chẳng biết phải chia sẻ thánh nặng với cô như thế nào.
"Đúng vậy là một đơn hàng vô cùng quan trọng." Tần Thiên Lan nằm trên đùi Cố Thanh Trì lên tiếng.
"Nếu như vất vả như vậy thì hủy đi, đừng để bản thân mình mệt mỏi.

Cho dù đơn hàng có quan trọng như thế nào cũng không quan trọng bằng em." Cố Thanh Trì đau lòng nói, hắn biết cô vì muốn dầy dựng lại thương hiệu mà đã làm việc hết sức, mỗi ngày điều nghỉ ít làm nhiều khiến hắn đau lòng không thôi.
Cố Thanh Trì nghĩ đến đây liền không đợi Tần Thiên Lan lên tiếng: "Nếu không anh nuôi em, cũng không phải không thể nuôi được em, tại sao lại tự mình hành mình như vậy chứ?"
Tần Thiên Lan mặc dù rất cảm động với những lời kia của Cố Thanh Trì, nhưng cô vẫn còn có chút buồn cười.


Lại nhớ đến lần đầu cả hai gặp nhau sau năm năm cách biệt, Cố Thanh Trì cũng từng nói là muốn nuôi cô cả đời, khi đó Tần Thiên Lan chỉ cười cho qua không có quá nhiều hy vọng.

Hoàn toàn không ngờ đến được mới chưa qua được hơn nửa năm cô lại nghe thấy người kia nói những lời này, có điều kết quả lần này lại khác với trước, thay gì mơ hồ như mộng ảo trước kia thì hiện tại đã vô cùng chắc chắn về tương lai hay người.
"Tứ ca, em vẫn là cảm thấy bản thân tự thân vận động sẽ tốt hơn, lỡ như sao này anh không cần em nữa, đến lúc đó em phải sống sao đây." Tần Thiên Lan cười nói.
"Sẽ không có ngày đó đâu, đời này cũng không." Cố Thanh Trì mặt đầy nghiêm túc.
"Nhưng người ngoài sẽ nói em là một người phụ nữ chỉ biết ăn bám thôi."
"Anh tình nguyện để em ăn bám cả đời."
"Em vẫn muốn kiếm tiền a..."
"Tiền anh còn chưa đủ nhiều? Hửm?"
Tần Thiên Lan quả thực cạn lời rồi, không nói lại nha, tổng tài người ta như thế nào cô không biết tại sao đến tổng tài nhà cô lại có chút lạ như thế kia chứ.

Tần Thiên Lan không bỏ cuộc tiếp tục nói.
"Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn, em vẫn là tự kiếm tiền vậy, đâu thể bắt bạn trai nuôi được, như vậy không khác gì đào mỏ là bao."
"Tại sao bạn trai lại không thể nuôi bạn gái được." Cố Thanh Trì không chịu thua.
"Còn nữa nếu không thì hôm nay chúng ta kết hôn đi." Cố Thanh Trì nghĩ đến liền cảm thấy nếu như kết hôn thì hắn sẽ không sợ cô chạy mất nữa, lại có thể đường đường chính chính nuôi cô, thậm chí tiền hắn cũng để cô giữ luôn rất là thuận tiện biết bao.
Tần Thiên Lan lúc nãy chẳng qua chỉ muốn đùa một chút, ai mà biết được mạch não Cố Thanh Trì lại chạy nhanh như vậy kia chứ.

"Tứ ca, em có việc em đi trước." Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Cố Thanh Trì còn đang định lên lầu lấy sổ hộ khẩu, thật sự chuẩn bị cùng cô gái nhỏ trong lòng đi đăng ký kết hôn, vừa mới quay đi người đã co chân chạy mất.

Khiến cho hắn mặt đầy bất đắt vĩ.
Cố Thanh Trì: "Tại sao tôi định cùng cô ấy đăng ký kết hôn cô ấy lại bỏ chạy mất?"
Hôm nay là ngày nghĩ, hiếm lắm Chu Đình Chi mới ngủ nướng được một chút, vừa mới tỉnh dậy uống chút nước rồi ngủ tiếp lại thấy tin nhắn Cố Thanh Trì gửi đến dọa cho Chu Đình Chi tỉnh cả ngủ.
Chu Đình Chi: "Cố Tổng, nhanh như vậy ngài đã cùng Tần tiểu thư ra mắt gia đình rồi à?"
Cố Thanh Trì lúc này mới nhớ hình như hắn vẫn chưa có cùng Tần Thiên Minh nói, với lại phía ba mẹ hắn cũng chưa, nhưng mà không phải cả hai bên điều biết nhau từ lâu rồi hay sao, cần gì rắc rối như vậy chứ?
Cố Thanh Trì: "Hai nhà cũng không xa lạ gì, nên cũng xem như ra mắt rồi."
Chu Đình Chi cạn lời: Cố Tổng, cái việc hai nhà thân thiết và việc kết hôn hoàn toàn khác nhau.

Mặc dù xã hội phát triển nhưng mà vẫn phải làm đúng lễ tiết a, nếu như ngài đột nhiên cùng Tần Tiểu Thư đăng ký, người ngoài nhìn vào lại cảm thấy quá qua loa, với lại cho dù Tần tiểu thư không nói ra.

Nhưng Tần tổng lại cảm thấy ngài không tôn trọng cô ấy."
Chu Đình Chi cố gắng hết sức bình sinh giải thích cho Cố Tổng nhà mình, tại sao hắn lại khổ như vậy kia chứ.

ngày nghỉ còn phải làm kiêm chức không lương.

Lúc nào hắn mới có thể có một đóng tiền ăn không ngồi rồi hưởng thụ đây.
Cố Thanh Trì tựa như được khai sáng, quả đúng như những gì Chu Đình Chi nói, hắn quả thật quá qua loa rồi, đến cả cầu hôn còn chưa làm đã muốn mang cô đi kết hôn.

Nghĩ lại hắn lại cảm thấy bản thân mình như vậy có khi nào cô ấy cảm thấy hắn không trân trọng cô hay không?
Chu Đình Chi thấy Cố tổng nhà hắn thật lâu cũng không nhắn tiếp nữa, lên giường chuẩn bị đi ngủ tiếp.
Ting...!Ting...!Ting...

Chu Đình Chi chỉ mới vừa nhắm mắt lại, còn chưa kịp đi vào mộng đẹp đâu, tiếng chuông điện thoại báo tin nhắn lại một lần nữa vang lên.
Lần này không phải tin nhắn từ Cố Thanh Trì mà là tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng, đang yên đang lành tự nhiên nhận được chuyển khoản không phải là lừa đảo đấy chứ.
Mãi cho đến khi Chu Đình Chi nhìn thấy số tiền chuyển khoản cùng tên người chuyển khoản dọa cho hắn một chút cảm giác buồn ngủ cũng không còn.

Người chuyển khoản cho hăn skhoong ai khác chính là Cố Thanh Trì, hơn nữa số tiền chuyển khoản kia bằng với ba tháng tiền lương cộng tiền thưởng hắn vất vả làm việc.

Đáng sợ hơn là cái nội dung chuyển khoản kia vẻn vẹn hay chữ cảm ơn.
Chu Đình Chi bấm điện thoại gọi cho Cố Thanh Trì, đầu dây bên kia nhất nhanh liền bắt máy.
"Có việc?"
"Cố Tổng, ngài hình như chuyển khoản nhầm người rồi." Chu Đình Chi giọng rung rung.
Không nhầm." Cố Thanh Trì giọng đầy chắc chắn.
"..."
"Nếu như cậu không muốn có thể chuyển ngược lại."
Chu Đình Chi nào có không muốn, tiền dưỡng lão của hắn vẫn cần a..

ai lại chê tiền nhiều đâu.
"Thật cảm ơn Cố Tổng, Cố tổng cuối tuần vui vẻ, chúc Cố Tổng sớm mang được người về nhà." Chu Đình Chi lấy lòng.
"Nếu không có việc gì nữa thì cúp máy đây."
"Vâng tạm biệt Cố Tổng."
Chu Đình Chi vừa tắt máy tiếng tin nhắn lần nữa vang lên, lần này số tiền kia đã nhân hai, dọa hắn lại một lần nữa hồn vía bay lên mây.
Có nhiều tiền là chuyện tốt, nhưng mà.


Bình luận

Truyện đang đọc