TỔNG TÀI CHỈ YÊU MỖI VỢ


(49)
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, Lục Thiên Quân mới ổn định lại tinh thần, liền với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn.

Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Tô Hy, anh hơi ngẩn ra một vài giây, sau đó lập tức ấn gọi lại cho cô.

Khi nãy anh không để ý cho lắm, nên mới không nghe điện thoại của cô.

Mà cô cũng thật là, chỉ gọi một cuộc xong không gọi thêm nữa, cũng không thấy gửi tin nhắn gì.

Lục Thiên Quân sợ Tô Hy sẽ giận, anh càng không dám chậm trễ.

Thế nhưng đầu dây bên kia gọi mãi không thấy ai nghe máy.

Lục Thiên Quân nhíu mày, liền gửi một tin nhắn cho cô:
"Bé con, em đang ở đâu vậy? Giận anh à?"
Lục Thiên Quân không chờ được tới lúc Tô Hy trả lời lại tin nhắn, liền cầm áo vest đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc, định bụng sẽ tới trường đại học tìm cô, dỗ dành cô một chút.

Lúc đó Kỳ Ninh cũng định gõ cửa báo cho anh là sắp tới cuộc họp, thấy anh ra ngoài liền gọi:
- Tổng giám đốc, cuộc họp sẽ bắt đầu sau 10 phút ạ.

Bây giờ anh...!
- Hủy đi, tôi có việc.


Lục Thiên Quân lúc này nào có tâm tư mà quan tâm tới mấy cái cuộc họp đó chứ? Cứ nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hy, có thể là cô đang giận dỗi, anh lại không thể chịu được.

Kỳ Ninh hiển nhiên là rất sửng sốt với quyết định của Lục Thiên Quân, anh trước giờ là một người rất cuồng công việc, sao có thể dễ dàng nói hủy cả một cuộc họp như vậy? Còn chưa nói đến cuộc họp này vô cùng quan trọng.

Kỳ Ninh lại vô thức nhớ tới những lời mà lần trước Tư Mã Lộc đã kể với mình, anh ấy nói là Lục tổng từ khi kết hôn đã thay đổi rất nhiều, nhẹ nhất là bỏ dở cuộc họp.

Có lần đi công tác, chỉ vì một cuộc gọi của Tô Hy mà Lục Thiên Quân đã lập tức bay về nước.

Thật sự là cuồng vợ tới thế sao?
Kỳ Ninh lúc đầu không tin những lời Tư Mã Lộc nói cho lắm, chỉ thấy nó rất hoang đường.

Trên dưới công ty đều đồn rằng Lục tổng bị phụ nữ mê hoặc rồi, thế mà Lục Thiên Quân lại ngông cuồng tuyên bố rằng Tô Hy chính là vợ mình, cả tập đoàn không ai là không biết.

Chỉ là chuyện này là chuyện nội bộ của tập đoàn, không ai được phép mang ra bàn tán nên thông tin này vẫn chưa đi quá xa, người ngoài đương nhiên không ai biết.

Lần này được tận mắt nhìn thấy Lục Thiên Quân bỏ dở cuộc họp, Kỳ Ninh chỉ có thể nghĩ tới người ảnh hưởng được anh chính là vị phu nhân trong lời đồn mà thôi.

Tô Hy chưa từng bước vào trụ sở chính của tập đoàn Lục thị lần nào, Kỳ Ninh cũng chỉ được nghe kể qua lời kể của Tư Mã Lộc.

Cô thật sự rất tò mò muốn biết, Tô Hy rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
Lục Thiên Quân đã bước đi quá xa rồi, hoàn toàn không để tâm tới cuộc họp thật.

Kỳ Ninh thấy vậy cũng thôi, chỉ biết thở dài đi thông báo hoãn lại cuộc họp.

...!
Khi Tô Hy mê man tỉnh lại, đầu vẫn còn đau nhức như búa bổ, cô hoàn toàn không có ý thức về những chuyện vừa mới xảy ra với cô.

Mở rõ con mắt ra nhìn xung quanh mình, phát hiện ra mọi thứ đều lạ lẫm, cô có chút hốt hoảng, giãy giụa một chút.

Quả nhiên, cô đang bị trói.

Có lẽ là do tác dụng còn lại của thuốc mê trong người nên Tô Hy mới không có cảm giác bị trói, cho tới khi cô giãy giụa, cơn đau buốt mới ập tới.

Cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết là cô đi theo người tài xế lạ mặt kia tới nhà hàng.

Nhưng cô tới rồi mà Lục Thiên Quân vẫn chưa tới, người tài xế kia liền giải thích với cô:
- Vừa nãy Lục tổng mới có chút việc, ra ngoài nghe điện thoại rồi.

Phu nhân cứ ngồi chờ thêm một lát nữa ạ.


Tô Hy nghe vậy cũng không cảnh giác, liền ngồi chờ thật.

Bồi bàn dâng rượu lên rót vào ly cô, trong lúc chờ cô quả thực cũng có nhấm nháp một chút rượu vang.

Đúng rồi, chính là rượu vang có vấn đề.

Đáng chết!
Tô Hy quả thực đã bị lừa một vố đau đớn, cô trước giờ luôn cảnh giác như vậy, thế mà vẫn để cho kẻ thù đạt được mục đích.

Nhưng giờ đã bị sa vào bẫy rồi, cô phải thật bình tĩnh lại mới được.

Tô Hy cẩn thận quan sát xung quanh mình, phát hiện ra nơi này giống như là một nhà kho đã bị bỏ hoang, chằng chịt mạng nhện.

Trước mặt cô có đặt một chiếc camera, cả người cô bị trói lên ghế, trở thành khung hình chính của chiếc camera đó.

Lục lại trí óc tìm xem kẻ thù của mình gồm những ai, Tô Hy chỉ cảm thấy Trương Tử Dương hoặc là Hà Diệp Nhu là tương thích nhất.

Nhất là Hà Diệp Nhu, cô ta từ nhỏ tới lớn luôn đố kị cô như vậy, nhất định sẽ nghĩ ra một cách độc ác nhất để khiến cho cô thân bại danh liệt.

Thân bại danh liệt ư? Nghĩ tới 4 từ này, Tô Hy lại càng cảnh giác hơn, cố gắng giãy giụa một chút để nới lỏng dây trói.

Cô đang trong bộ dạng này, nếu như thực sự mà bị giở trò, e là sẽ lành ít dữ nhiều.

...!
Lục Thiên Quân lái chiếc xe sang trọng vào hẳn bên trong trường đại học, sự xuất hiện đột ngột của anh đã thu hút không ít sự chú ý của cả nam lẫn nữ sinh đại học.

Phóng xe vào thẳng trong trường, cũng thật ngông cuồng quá đi.


Nhưng khi nhìn thấy Lục Thiên Quân đẹp trai ngời ngời bước ra khỏi xe, lập tức sự ngông cuồng mà mọi người nghĩ đều trở thành ngầu cả.

Lục Thiên Quân vốn chẳng quan tâm nhiều như vậy, anh tới thẳng phòng hiệu trưởng.

Là một thương nhân có tầm ảnh hưởng lớn trong nước và quốc tế, sự xuất hiện của Lục Thiên Quân khiến cho hiệu trưởng cũng hơi bất ngờ.

Thầy ấy tuy lớn tuổi hơn Lục Thiên Quân rất nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn ngưỡng mộ một người trẻ tuổi tài giỏi như anh, liền chủ động bước tới chào đón:
- Hôm nay không biết ngọn gió nào đưa tổng giám đốc Lục tới, quả thật vinh hạnh cho trường chúng tôi quá.

- Giáo sư Kim, thầy khách sáo rồi.

Hôm nay tôi tới chỉ là muốn tìm cô gái nhỏ của tôi, mà trường rộng lớn như vậy, cô ấy lại không nghe máy.

Cho nên tôi muốn nhờ tới sự giúp đỡ của thầy.

Kim Tạ Đình là hiệu trưởng, giáo sư được nhiều người kính trọng, Lục Thiên Quân đương nhiên cũng phải lễ phép gọi một tiếng thầy.

Kim Tạ Đình nghe Lục Thiên Quân nhắc tới "cô gái nhỏ", liền cảm thấy là lạ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều:
- Không biết tôi có thể giúp được gì cho tổng giám đốc Lục nhỉ?
Chẳng nhẽ cô gái của Lục Thiên Quân đang học ở trường này? Sao ông lại không hề hay biết gì nhỉ?.


Bình luận

Truyện đang đọc