Diệp Vãn Ninh vẫn chưa kịp nói điều gì, điện thoại đã bị ngắt kết nối, đây chính là sự thể hiện người bạn thân thiết nhất của cô.... Không ưỡn ẹo, không giả tạo, rất thẳng thắn..... Nhưng lại thật lòng thật dạ sưởi ấm cho cô....Ba mươi phút sau, thím Lý gõ cửa phòng ngủ chính.-Cô chủ, bên ngoài có một cô gái, nói là bạn của cô.Diệp Vãn Ninh mệt mỏi rã rời ngủ quên lúc nào không biết, cô từ giường ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ:-Tôi xuống với cô ấy.Thay quần áo sạch sẽ, buộc gọn mái tóc mượt mà màu hạt dẻ lên, đeo giày thể thao thoải mái đi xuống tầng, sắc mặt của cô so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi!Hạ Nghi Tầm nhìn đôi gò má có chút nhợt nhạt của cô:-Vãn Ninh. Cô lập tức đứng dậy khỏi sofa.-Cô chủ, ăn chút gì đó trước đã rồi hẳng ra ngoài?Thím Lý bưng bát cháo nhỏ thanh đạm lên bàn ăn.-Vãn Ninh, cậu vẫn chưa ăn sáng sao? Mau ăn nhiều một chút, cậu lại gầy đi rồi!Diệp Vãn Ninh căn bản không muốn ăn, trong lòng cô vẫn đang đau âm ỉ, ăn một chút hai ba miếng, Diệp Vãn Ninh lắc đầu tỏ ý bảo thím Lý có thể dọn đi được rồi.-Cô chủ, chỉ ăn một chút như vậy làm sao được?Thím Lý nhìn vốn chẳng ăn được mấy miếng cháo, có chút lo lắng hơn:-Cô Hạ, cô mau khuyên cô chủ đi, bảo cô ấy ăn thêm chút nữa.Hạ Nghi Tâm gật đầu, quay đầu nhìn Diệp Vãn Ninh:-Vãn Ninh, chúng ta đi ăn chút đồ ngọt ở tiệm bánh được không? Khôngphải món cậu thích ăn nhất là bánh kem phô mai và nước chanh sao? Hôm nay mình lái xe đến, chúng mình cùng đi ăn nhé!Giả vờ đồng ý, thực chất là muốn dẫn Diệp Vãn Ninh ra ngoài.-Vãn Ninh, cậu bây giờ có thể nói cho mình nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?Ngồi trong xe, Hạ Nghi Tâm quay đầu nhìn về phía bạn thân đang ngồi ở ghế phụ lái:-Cậu như vậy mình rất lo đó! Là Lục Thừa Tiêu bắt nạt cậu sao?-Nghi Tâm, mình có chút chuyện muốn hỏi cậu.Những vấn đề này đã khiến cô phiền não rất lâu rồi.-Ừ, cậu nói đi. Hạ Nghi Tâm gật đầu.-Mình nhớ trước kia cậu từng nói với mình, lúc mình được mọi người cứu lên từ biển, ba ngày ba đêm không tỉnh lại, sau khi tỉnh dậy lại quên đi rất nhiều chuyện, mình luôn cảm thấy mình có một đoạn ký ức trống rỗng, mình vẫnluôn cố gắng mong tìm lại ký ức, nhưng lần nào cũng thất bại, cậu có thể nói cho mình nghe, trước chuyến du lịch tốt nghiệp xảy ra chuyện gì không?-Sao cậu đột nhiên lại muốn tìm hiểu những chuyện này? Vãn Ninh, có những thứ không phải chỉ đôi ba câu có thể nói rõ ra được.Hạ Nghi Tâm do dự không biết có nên nói cho Vãn Ninh biết không, nhớ lại lời dặn dò trước đây của bác sĩ, vì nghĩ cho sức khỏe của cô ấy, cô không thể nói ra! Vạn Ninh lúc đầu muốn cứu cô ta! Nhưng người phụ nữ đó suýt nữa đã hại chết Vãn Ninh!-Nhưng... tại sao anh ta.... anh ta nói mình.....Hạ Nghi Tàm giảm tốc độ xe, tỏ ra có chút khó xử:-Anh ta? Là ai? Lục Thừa Tiêu? Tên khốn đó nói gì với cậu? Mình biết ngay là hắn bắt nạt cậu mà!-Nghi Tâm, nói cho mình, tại sao mình đột nhiên lại trở thành hung thủ giết người?Mấy chữ này có nghe được từmiệng của Lục Thừa Tiếu rất nhiều lần rồi, không có lửa làm sao có khói:-Mình rốt cuộc đã bị mất đi ký ức về cái gì chứ?-Hung thủ giết người? Ai nói cậu là hung thủ giết người? Quả thật là nói tầm bậy tầm bạ!Hạ Nghi Tâm lập tức phủ nhận cách nói của bạn thân:-Cậu lương thiện như vậy, sao có thể là hung thủ giết người được? Cậu nghe những thứ đó từ đâu thế? Có phải Lục Thừa Tiêu không?-Nghi Tâm.....Diệp Vãn Ninh nhìn bạn thân kích động như vậy, lên tiếng lần nữa:-Cậu trước tiên đừng kích động như vậy, mình chỉ muốn làm rõ nguyên nhân của việc này thôi.