TỔNG TÀI CÙNG TỔNG GIÁM ÔN NHU CỦA MÌNH


Một cú xoay người thay đổi vị trí, Lâm Túc đẩy Diệp Đồng dán lên cửa, tay trái vẫn chắc chắn ôm chặt eo nhỏ người kia, tay phải giơ lên lướt qua gò má Diệp Đồng chống lên cửa, cúi đầu, môi mỏng trước mặt ngậm lấy đôi môi của Diệp Đồng, ngậm lấy.
Lúc mạnh mẽ lúc bá đạo, căn bản không cho người kia có cơ hội phản ứng từ chối, giống như lần đầu hôn môi cũng mạnh mẽ cũng bá đạo, vừa trêu chọc vừa hôn khiến người ta đỏ mặt tim loạn nhịp.
Nhưng nụ hôn này không đúng lúc, cũng không đủ nhiệt tình vui sướng.
Diệp Đồng không có đẩy Lâm Túc ra cũng không trả lời, cô cắn chặt hàm răng không cho Lâm Túc để nụ hôn trở nên sâu hơn, ngăn cản Lâm Túc thâm nhập vào, vì vậy lưỡi mềm quấy rối ở môi cô, dò xét qua lại hết lần này tới lần khác, dù vậy cũng không mở được cửa miệng kia để chui vào.
Lâm Túc bị chặn cũng không giận, tay trái đặt ở eo Diệp Đồng dò vào trong áo khoác, chuẩn xác tìm đến điểm nhạy cảm trên người người bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng trêu chọc, trong nháy mắt Diệp Đồng cảm thấy như bị điện lưu xẹt qua toàn thân, cô muốn mở miệng kêu lên một tiếng lại tạo cơ hội cho Lâm Túc, hàm răng đóng lại kia không chống lại được sự nhiệt tình của chiếc lưỡi mềm kia, để chiếc lưỡi mềm thuận thế trượt sâu vào đòi lấy.

Nụ hôn này làm cho Diệp Đồng mềm nhũn không có sức lực, mãi cho đến khi hít thở không thông, Lâm Túc mới buông cô ra.
"Lâm Túc." Diệp Đồng nói năng không rõ, cô thở hổn hển: "Chị quá đáng..."
Lâm Túc vỗ về lưng Diệp Đồng, giúp Diệp Đồng bình tĩnh lại hơi thở, ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ hồng hào kia, rồi lướt qua gương mặt đo đỏ, nhỏ giọng nói.
"Giận hay ghen?"
Bị Quý Quỳnh hôn lên mặt điều đó Diệp Đồng nhất định ghen, nếu không sẽ không nhéo cô, sau đó từ miệng Quý Quỳnh biết được một chuyện lại nhéo tiếp tay cô không buông, hiển nhiên là giận.
Lâm Túc biết rõ còn hỏi, Diệp Đồng có chút tức giận quay mặt qua chỗ khác, cô nói "Không có." sau đó trái lương tâm nói thêm: "Không có gì hết."
"Còn nói không, em xem ánh mắt của em muốn phun ra lửa rồi kìa." Lâm Túc quay mặt Diệp Đồng lại, hai người mặt đối mặt mắt to nhìn mắt lớn, Diệp Đồng giơ tay chỉ vào mắt mình: "Nếu như mắt em phun ra lửa, người đầu tiên em tiêu diệt là chị."
Lâm Túc bật cười, giơ tay che đôi mắt trong trẻo lóe lên ngọn lửa nhỏ kia: "Quan hệ của chị và Quý Quỳnh giống như em và Kỷ Hoài Thu, là bạn nhiều năm, nhưng không liên lạc nhiều." Nghĩ đến lúc mới bắt đầu còn ăn giấm chua của Diệp Đồng và Kỷ Hoài Thu, cô thả tay xuống nhìn vào mắt Diệp Đồng: "Chị sẽ giữ khoảng cách, tin tưởng chị, không có lần sau."
Thái độ cùng với giọng nói thành khẩn, Diệp Đồng cũng không phải người bụng dạ hẹp, tự nhiên sẽ không tính toán, trong lòng để ý không phải điều đó.
Đã nhiều năm qua, hôm nay cô mới biết 10 năm trước Lâm Túc ở đại học đã gặp qua mình, Diệp Đồng còn khờ khạo cho rằng cảnh tượng tốt đẹp lần đầu tiên hai người gặp mặt là ở cửa công ty, Lâm Túc cũng không làm sai, Lâm Túc có quyền lựa chọn nói hay không nhưng có thể thấy được Lâm Túc đối với mình không thành khẩn.

Chỉ một chuyện nhỏ cũng giấu giếm, người yêu không thành khẩn thẳng thắn với nhau vậy làm sao để tiếp tục?
Thẳng thắn mà nói, đoạn tình cảm trước của cô và Lâm Túc dẫn đến tổn thương quá sâu, cô chấp nhận cũng lý giải việc khó nói của Lâm Túc, trong lòng mang theo vài phần oán hận nhưng vẫn luôn cố gắng khắc phục bản thân, cố gắng giải quyết vấn đề mâu thuẫn của hai người.
Diệp Đồng đẩy Lâm Túc:
"Sao chị hư hỏng vậy? Quý tiểu thư không nói, chị dự định cả đời không nói cho em, đúng không?"
Lâm Túc lắc đầu: "Không phải." Cô khẽ cười: "Chị không muốn phá hư hồi ức hoàn mỹ của em đối với chị, sợ em hiểu lầm chị tiếp cận em có mưu tính trước, sau này chúng ta nhanh chóng bên nhau cho nên vẫn chưa nói cho em."

Lời giải thích này quá miễn cưỡng, Diệp Đồng đau đầu xoa xoa giữa chân mày.
Cô cảm thấy điều tốt đẹp gì sớm muộn cũng sẽ bị Lâm Túc chọc tức tới không còn rồi, trước đây công việc thuận lợi cũng bỗng dưng ngồi hỏa tiễn vèo một phát bay lên chức trợ lý tổng tài, cũng khó trách người này nhìn trúng một tay mơ mới ra đời như cô, căn bản tất cả đều có dự mưu.
"Vậy ngày đó chị thật sự ở dưới sân khấu?"
Lâm Túc gật đầu: "Ừ, chị ở đó." Dường như nhớ lại cảnh đó, cô nhướng mày, nhìn Diệp Đồng cười: "Hơn nữa cũng ở rất gần em."
Đêm đó, cô gái trẻ đánh trống lưu lại cho cô ấn tượng cực kỳ sâu sắc, cho nên mấy năm sau, duyên phận cho phép.

Diệp Đồng sau khi tốt nghiệp tiến vào công ty của cô thực tập, buổi sáng ngày kia, cô tới công ty, trước khi vào tòa cao ốc liếc mắt nhìn thấy Diệp Đồng.
"..."
Nhưng Diệp Đồng căn bản không có cách nào tưởng tượng, cô ở trên sân khấu thoải mái biểu diễn tiết mục, Lâm Túc ở dưới sân khấu xem, cũng là 10 năm trước.

Diệp Đồng vẻ mặt diệu kỳ, khi đó cô mới 18 tuổi, vừa vào đại học còn Lâm Túc tốt nghiệp nghiên cứu sinh cũng 25 26 tuổi rồi.
Có vẻ nhìn ra được tâm tư của Diệp Đồng, Lâm Túc búng lên trán Diệp Đồng:
"Đừng nghĩ lung tung, khi đó chị không có ý gì với em, chẳng qua cảm thấy cô gái như em rất thú vị."
Rất thú vị? Diệp Đồng lui về phía sau nửa bước kéo ra khoảng cách giữa 2 người, khoanh tay, ánh mắt quan sát Lâm Túc từ trên xuống dưới vài lần:
"Sự thật chứng minh, chị là trâu già gặm cỏ non."
Hình ảnh ví dụ này rất sinh động, Lâm Túc cũng không nghĩ sau này bị Diệp Đồng hấp dẫn, vì vậy thản nhiên gật đầu:
"Chị chỉ ăn cỏ non là em thôi."
Diệp Đồng cười như không cười, đứng yên, ngoắc ngoắc tay với người kia:
"Chị qua đây."
Cái nét mặt này thật sự không hề lương thiện, Lâm Túc chớp mắt cất bước đi về phía trước, chân còn chưa đặt xuống một tay Diệp Đồng túm lấy cô xoay người đẩy cô dựa lên cửa, Lâm Túc cho rằng sẽ bị cưỡng hôn bằng nụ hôn nóng bỏng nhiệt tình, cô chủ động giơ tay lên câu cổ Diệp Đồng, thuận theo hành động của Diệp Đồng, nào ngờ gò má trái bị Diệp Đồng dùng lòng bàn tay xoa xoa sau đó há miệng cắn, cắn đúng vị trí bị Quý Quỳnh hôn qua.
Da thịt trên mặt bị hàm răng cắn mấy giây, hàm răng nhanh chóng thả lỏng, thậm chí Lâm Túc còn chưa lấy lại tinh thần.
Hai cánh môi mềm mại ấm áp vẫn chưa rời khỏi nơi bị cắn, Lâm Túc cảm giác được đầu lưỡi mềm mại vươn ra nhẹ nhàng liếm liếm.
Sau đó Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn gò má của Lâm Túc bị cô cắn tạo thành dấu răng nhàn nhạt, chỉ vào ngực Lâm Túc, từng chữ từng câu nói:

"Trừng phạt chị."
Bị cắn một chút coi như nghiêm phạt, Lâm Túc sờ mặt:
"Không giận nữa?"
"Giận." Diệp Đồng ăn ngay nói thật, buông tay thả người kia ra, xoay người đi đến bên cạnh bồn rửa tay, Lâm Túc thấy thế cũng đi theo, kéo ống tay áo Diệp Đồng:
"Còn giận à?"
Diệp Đồng cũng không biết giận cái gì, nhưng giận chính là giận, cô cảm thấy rầu rĩ, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc gương phản chiếu hình ảnh hai người, cô kiểm điểm suy xét lại chính mình:
"Em giận chị không nói thật với em, cũng giận em cuối cùng không kiềm chế được nổi giận với chị."
Gặp chuyện lý trí là con số không, tùy hứng không kiềm chế được, đều này không phải là cô hi vọng.
Cô sống 28 năm, thuận buồm xuôi gió thi vào trường đại học lý tưởng, cho đến khi ra xã hội dần dần nhận thức rõ thực tế tàn khốc, đặc biệt sau khi gặp được Lâm Túc, cuộc đời trải qua tất cả mưa gió lớn nhỏ, vô luận là phương diện cuộc sống tình cảm không như ý hay thất bại trong công việc, cuối cùng đều bị thái độ tích cực lạc quan dẫm nát dưới chân, nhưng vừa gặp Lâm Túc khiến cô lần lượt mất đi quy tắc của mình.
"Cái này là lỗi của chị, chị đã không cùng em trao đổi để hiểu nhau mà tạo thành hiểu lầm không cần thiết, để cho em khổ sở, chị xin lỗi sau này sẽ không làm vậy nữa."
Lâm Túc chủ động thừa nhận sai lầm với Diệp Đồng.

Diệp Đồng nghe xong quay đầu nhìn về phía Lâm Túc, da thịt của Lâm Túc rất trắng, chỉ là dấu răng nhàn nhạt cũng phá lệ bắt mắt, Diệp Đồng nhìn một lúc, trong lòng thở dài, trong mắt lóe lên chút đau lòng không nỡ.
"Chị tới đây."
Hai người chỉ cách nửa bước chân, Lâm Túc vừa bước tới vừa dùng giọng thương lượng hỏi:
"Có thể đừng cắn mặt không? Em cắn nữa là không còn mặt mũi gặp người, đánh lòng bàn tay hay đâu cũng được."
Nói xong cô đưa tay đến trước mặt Diệp Đồng, Diệp Đồng không đánh mà nắm chặt tay Lâm Túc, dùng ngón tay của bàn tay kia xoa dấu răng trên mặt người kia, nhẹ giọng nói:
"Đau không?"
Lúc đầu Lâm Túc muốn nói không đau nhưng cô gật đầu: "Đau." ngước mặt về phía Diệp Đồng: "Em hôn sẽ hết đau."
Ngón trỏ Diệp Đồng đang đặt trên trán Lâm Túc, đẩy Lâm Túc ra:
"Lâm Túc, chị có biết ngoại trừ làm người ta tức giận có khi chị còn rất ngây thơ."
Thậm chí cô nghi ngờ, Lâm Túc đã chịu đựng quá mức sinh ra hai nhân cách, một nghiêm túc cao ngạo lạnh lùng xấu xa một như đứa trẻ như quỷ ấu trĩ, tất nhiên cô cũng biết, Lâm Túc không muốn người khác biết, mặt kia chỉ thể hiện trước mặt cô.


Lâm Túc nắm lấy ngón trỏ thon dài kia, môi đang mím vẽ nên đường cong, hỏi hai vấn đề:
"Mấy ngày nay em thấy chị thay đổi không? Em thích cách chúng ta ở chung bây giờ không?"
Bất ngờ hỏi tới, Diệp Đồng sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ cũng không cho ra một đáp án nào cả, cô rút tay khỏi tay Lâm Túc, tiếp tục giúp người kia xoa dấu răng trên mặt:
"Nói thay đổi liền thay đổi, nhưng chị vẫn là Lâm Túc mà em biết, nói không thích là giả vờ hù chị, bởi vì thích chị nên em mặc kệ chị thay đổi hay không thay đổi, đều không thể thay đổi được sự thật em thích chị."
Lâm Túc nhìn Diệp Đồng nửa ngày, cong khóe môi:
"Em thích chị, chị cũng thích em, vậy quan hệ của chúng ta có thể tiến thêm một bước."
"Được voi đòi tiên." Diệp Đồng co ngón trỏ búng lên trán Lâm Túc, đã lên giường nằm còn có thể tiến thêm một bước.
"Bắt đầu từ hẹn hò." Lâm Túc nói: "Em cảm thấy sao?"
Diệp Đồng:
"Hẹn hò?"
Lâm Túc gật đầu:
"Ngày mai là cuối tuần, cùng nhau hẹn hò bồi dưỡng tình cảm."
Hẹn hò có thể bồi dưỡng tình cảm? Diệp Đồng nhìn nhìn Lâm Túc, tuy rằng không đành lòng đâm thủng tâm tư thiếu nữ cất giấu trong lòng nhưng vẫn nên nói ra:
"Hai chúng ta đều lớn tuổi, không cần học mấy cô gái trẻ yêu đương hẹn hò gì đó."
Lâm Túc nhíu mày:
"Em bận rộn công việc, lại không cho chị đến nhà em."
"Muốn tới nhà em đến vậy à?" Diệp Đồng luôn luôn biết nắm bắt trọng điểm, lại bị Lâm Túc sửa sai: "Nhà em chính là nhà chị."
"Nếu như ngày mai không đi làm thì nói tiếp." Diệp Đồng tự động coi nhẹ lời này, cô giơ tay nhìn đồng hồ: "Em cảm thấy bây giờ chúng ta nên ra ngoài, Quý tiểu thư vẫn còn chờ chúng ta."
Lâm Túc chỉ chỉ má trái của mình:
"Em cắn như vầy làm sao bây giờ?"
"..."
Hai người dựa vào bồn rửa tay, Lâm Túc gọi điện cho Trương Minh Tề để cậu ta mang túi đến, dấu răng trên mặt cô liếc nhìn có thể thể nhận ra, trước khi ra ngoài phải dùng đồ trang điểm che đi.
Diệp Đồng ngượng ngùng:
"Nếu không nói chị không cẩn thận đập đầu đi."
"Cục cưng, đây là dấu răng."
"..." Diệp Đồng đẩy người kia: "Đừng gọi em cục cưng." Từ miệng Lâm Túc nói ra, chọc người tê dại.

Lâm Túc xoay người ôm lấy Diệp Đồng:
"Em cắn rồi, em phải dũng cảm gánh lấy trách nhiệm."
Diệp Đồng:
"Em từ chối."
"Vậy được rồi, để chị gánh lấy trách nhiệm, chị lấy thân báo đáp."
Diệp Đồng giơ tay che miệng người kia:
"Xin chị đừng nói nữa, cảm ơn."
Lâm Túc nhíu mày, bắt lấy tay Diệp Đồng đặt ở cổ mình, cúi đầu hôn lên gò má Diệp Đồng, cánh tay khác bên hông cũng đưa lên làm cho hai tay người kia ôm thoải mái hơn.

Chẳng biết vì sao lại trở nên như vậy, có lẽ vì một cái ôm ấm áp đơn thuần, bây giờ cô đòi lấy một cái ôm dễ dàng cỡ nào, trước đây thì gian nan ra sao, đã từng, Lâm Túc là chỗ dựa của cô là ấm áp của cô, bao dung cô tùy hứng giở tính, ngay cả bây giờ vẫn không nhịn được phát cáu với Lâm Túc, Lâm Túc vẫn là Lâm Túc...
"Đồng bảo." bên tai truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ mập mờ: "Trên người em thơm quá."
Quả nhiên Lâm Túc vẫn là Lâm Túc, tên không biết xấu hổ lại tới rồi, Diệp Đồng đẩy vai Lâm Túc:
"Thơm cái đầu chị, tránh xa em ra."
Đẩy không ra, Lâm Túc quấn lấy quá chặt, Diệp Đồng nói:
"Sao Minh Tề vẫn chưa tới? Hay là tự chị chờ đi, em đi ra trước."
"Không được, em ở với chị."
"Chúng ta phải đi ra, 10 phút rồi." Diệp Đồng nhìn đồng hồ xem xét thời gian, "Để Quý tiểu thư chờ lâu thật bất lịch sự."
Lâm Túc buông tay vừa ôm chặt Diệp Đồng: "Cậu ấy sẽ không ngại, không sao cả." Quý Quỳnh là người tinh ý, không chừng La Hoan đã tiết lộ quan hệ của hai người cũng dễ dàng đoán được, rất bình thường.
Diệp Đồng vỗ bàn tay gây rối bên eo mình:
"Thoạt nhìn quan hệ của hai người rất tốt."
"Em ghen?"
Lời vừa dứt, cửa phòng nhà vệ sinh bị gõ, sau đó truyền tới giọng của Trương Minh Tề, Diệp Đồng đẩy bàn tay bên eo mình ra, mở cửa nhưng trước khi đi ra, cô tiến đến sát bên tai Lâm Túc khẽ nói:
"Về nhà xử lý chị."
Lâm Túc nhìn Diệp Đồng rời đi, giơ tay sờ lên dấu răng trên gò má của mình.
Về nhà...!xử lý?.


Bình luận

Truyện đang đọc