TỔNG TÀI CUỒNG VỢ

Sau khi Ngôn Tiểu Nặc trở về cô sửa lại một chút bản thảo, thêm một chút yeu tổ của cô vào và cảm thấy rất hài lòng. Cô mệt đến nỗi cả người nhức mỏi, vươn vai một cái rồi đi rót một cốc nước.

Đang uống nước thì Mặc Tây Quyết trở về. "Em đang làm gì vậy?" Mặc Tây Quyết thấy cô uống nước đến nỗi quên cả chào hỏi anh.

Ngôn Tiểu Nặc đặt chiếc cốc xuống vội vàng đáp: "Em vừa sửa lại bức bản thảo xong"

Cô vừa nói, vừa đi rót nước cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cầm cốc nước tiến lại gần bức phác thảo của cô, khi nhìn thấy những văn hoa trên bức vẽ, ánh mắt của anh đột nhiên sáng lên. “Vẽ rất đẹp, anh rất thích." Mặc Tây Quyết cười lên rồi quay lại hỏi cô, "Điện thoại dùng thế nào?" “Rất tốt." Ngôn Tiểu Nặc cười đáp. “Vậy chiếc điện thoại mới tốt như vậy sao lại đi sửa chiếc điện thoại cũ làm gì?" Mặc Tây Quyết thu lại ý cười, trong ánh mắt dần dân trở lên sâu thắm.

Ngôn Tiểu Nặc không cảm thấy sự tức giận của anh, thay vào đó trong giọng nói của anh thấy được sự tò mò của anh, cô chỉ trả lời: “Chỉ là em, vì đó là món quà anh tặng em, vì vậy mới bảo Duy Đức đi sửa." “Ố?” Mặc Tây Quyết hơi cau mày lại, tiến lại gần cô, “Chỉ có vậy thôi sao?" "Em đã làm hỏng cứ để vậy không hay" Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, "Anh yên tâm chiếc điện thoại mới này sẽ không như vậy đâu." “Vì đó là món quà mà anh tặng em, vì vậy cho dù em có điện thoại mới rồi vẫn muốn sửa chiếc điện thoại đó sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết trầm như tiếng đàn Violon, nghe thật dễ chịu. "Á?" Ngôn Tiểu Nặc ngước đầu lên, đôi mắt trong như thuỷ tinh nhìn anh.

Mặc Tây Quyết xoa lên đầu cô, tự nhiên cười lên, “Được rồi, coi như anh đã hiểu rồi."

Ngôn Tiểu Nặc biết rõ ý của anh nhưng không có cách nào để phản bác anh.

Lúc đó cô thực sự đã nghĩ như vậy, cũng làm đúng như vậy. Tâm trạng của Mặc Tây Quyết đột nhiên trở nên rất vui vẻ, nằm dài trên chiếc ghế sofa, "Anh muốn ăn cơm em nấu."

Cô đã lâu không đích thân vào bếp rồi. “Được, vậy để em đi nấu.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh cười một cái rồi quay người vào trong bếp.

Hai người cùng dùng bữa xong, mới có 8 giờ tối, Mặc Tây Quyết nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp. “Em ngủ trước đi, để cửa cho anh là được rồi." Mặc Tây

Quyết nghe điện thoại xong rồi nhanh chóng lấy chiếc áo khoác trên ghế sôfa, "Không cần phải đợi anh về." "Công ty có việc gấp sao?" Ngôn Tiểu Nặc giúp anh mặc áo và hỏi. “Toàn Cơ có chút việc muốn tìm anh." Mặc Tây Quyết nói rất thắng thắn rồi hôn lên đôi môi cô, “Anh đi một chút rồi sẽ về."

Nói xong anh trực tiếp ra khỏi nhà không hề quay đầu lại. Vẫn còn mùi hương thơm mát của anh lưu lại trên môi cô, còn cô thì cứ đứng đó một hồi lâu, ánh mắt liếc qua chiếc bàn hai người vừa dùng bữa.

Cô còn chưa kịp thu dọn đồ ăn, Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, bước tới rồi thu dọn đồ ăn trên bàn.

Dòng nước ấm hoà với mùi thơm của nước rửa bát, từ từ chảy qua tay cô, cô rửa bát đũa xong sau đó dùng khăn lau chúng mot cách sạch sẽ.

Bát đĩa rửa xong sạch nhìn như mới.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc có chút không tập trung, lúc này điện thoại cô đột nhiên vang lên, cô vội vàng lau khô tay rồi đi nghe điện thoại.

Là di Lữ.

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên lắng xuống, cô nhanh chóng an vào nút nghe: "A lô? Di Lữ ạ, có chuyện gì a?" "Cũng không có chuyện gì lớn, Tiểu Nặc, là bà ngoại của cháu muốn gặp cháu" Giọng nói của di Lữ cũng khá bình thường và nhẹ nhàng. "Muộn như vậy rồi, bà ngoại muốn gặp cháu sao?" Ngôn

Tiểu Nặc ngạc nhiên, nhưng vẫn rất đồng ý trả lời, "Vâng a, giờ cháu sẽ qua"

Muộn như vậy rồi bà ngoại muốn tìm cô là có việc gì vậy? Ngôn Tiểu Nặc không kìm được vẻ lo lắng và tò mò rồi lên xe, nhanh chóng đi đến bệnh viện.

Cô nhớ ra lời Ngôn Uyển Cừ nói trước đó, trong lòng càng thấy thấp thỏm, không những như vậy, cô càng giống một chú mèo bị dội nước bóng, đột nhiên trở nên rất lo làng.

Cuối cùng thì cũng đã đến bệnh viện Đệ Nhất, Ngôn Tiểu Nặc không đợi được muốn bay đến ngay cạnh bà ngoại, khi cô đến trước phòng bệnh, mới cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Trong phòng bà Ngoại di Lữ đang nói chuyện với nhau, trong lòng cô cũng thấy an tâm rất nhiều, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng bệnh rồi bước vào. Bà ngoại nhìn thấy cô tới, lập tức ngừng nói chuyện với dì Lữ lại, di Lữ vội vàng đứng dậy, cười và nói: "Tiểu Nặc đến rồi, vậy hai người nói chuyện đi nhé." "Cháu chào di Lữ." Ngôn Tiểu Nặc rất lễ phép chào hỏi, chờ đến khi di Lữ bước ra ngoài, cô mới cất tiếng lên, "Bà ngoại." "Con đến rồi đấy à, ngồi xuống đây đi" Bà ngoại vỗ vào chỗ ngôi bên cạnh và nói với Ngôn Tiểu Nặc.

Giọng nói của là ngoại vẫn rất ấm áp, nhưng nụ cười trên khuôn mặt bà không còn sâu như trước nữa,

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc không kìm chế được, nũng nịu một chút.

Cô ngồi xuống cạnh bà ngoại nhẹ nhàng hỏi: "Bà ngoại, dạo này sức khoẻ bà thể nào rồi?" "Bác sĩ Giang rất tận tâm, bà rất khoẻ" Bà ngoại thấy cô quan tâm đến mình nên thần sắc dịu dàng lên rất nhiều, "Tiểu Nặc cháu ăn cơm chưa?" "Rồi a, lúc dì Lữ gọi điện thoại cho cháu thì cháu đang rưa bát." Ngôn Tiểu Nặc cười đáp, “Còn bà thì sao?" "Ăn từ rất lâu rồi." Bà ngoại năm lấy bàn tay cô, "Ăn muộn như vậy có phải rất bận phải không?" “Vâng, bà ngoại, dạo này cháu tham gia hoạt động ứng tuyển vào hội sinh viên, cháu được làm thư ký trưởng của hội sinh viên đó." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng chai sẻ niềm vui này với bà ngoại, "Có thể được cộng thêm điểm, đến kỳ thi cuối kỳ có hi vọng đạt được học bổng quốc gia ạ."

Nụ cười trên khuôn mặt bà rất hạnh phúc: "Tốt quá, cháu làm tốt như vậy, chỉ có điều đừng để mệt quá." “Cháu không mệt." Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt lấy tay bà, giọng nói chân thành, “Bà ngoại, chờ cháu có được vị trí đầu tiên trong cuộc thi thiết kế lần này, thì cháu có thể được đến tập đoàn Đế Quốc để thực tập rồi, đến lúc đó cháu có thể kiếm tiền rồi, bà sẽ không phải vất vả nữa”

Bà ngoại thấy ánh mất thuân khiết hoàn hảo của cô, đứa cháu bà nuôi nấng 18 năm, luôn khiến bà cảm thấy rất tự hào và cũng cảm thấy rất đau lòng. "Được, Tiểu Nặc, trong lòng bà cảm thấy rất vui." Bà cười rồi xoa lên đầu Ngôn Tiểu Nặc, "Tiểu Nặc trưởng thành thật rồi." Ngôn Tiểu Nặc cũng cười lên: "Bà ngoại, chúng ta chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt."

Bàn tay của bà ngoại cứng lại, ánh mắt cũng dừng lại, thở một hơi dài, cuối cùng cũng nói ra: “Bà nghe Ngọc Thanh nói, tập đoàn Diệu Hoa gần đây gặp chuyện phải không?" "Gặp chuyện?" Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, "Gặp chuyện gì vậy?”

Nếu như xảy ra chuyện gì cô không thể không biết, Ngôn Tiểu Nặc nghe như tiếng chuông báo thức trong tâm trí cô. "Gần đây Diệu Hoa khó khăn về việc quay vòng vốn." Bà ngoại nói từ tốn, "Khó khăn?" Ngôn Tiểu Nặc cau mày lại, lần trước rõ ràng cô đưa cho họ 40 vạn, cho dù chưa thể trở lại bình thường, nhưng cũng không đến nỗi khó khăn đến mức như vậy.

Bà ngoại gật đầu.

Ngôn Tiếu Nặc hỏi bà thắng thắn: "Cậu đã đưa ra đề nghị gì với bà vậy?"

Lần này không đơn giản là yêu cầu giấy tờ nhà đất.

Bà ngoại lại thở một hơi dài, nói: "Khi ông ngoại cháu qua đời đã giao cho bà 20% cổ phần của tập đoàn Diệu Hoa và quyền quyết định cao nhất, sau khi bà giao tập đoàn lại cho Ngọc Thanh, về sau việc của tập đoàn Diệu Hoa bà cũng không hỏi tới, giờ nó muốn lấy 20% cổ phần

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi dài, cổ phần và giấy tờ đất đai ít ỏi kia hoàn toàn không giống nhau, mặc dù lợi nhuận cổ phần của bà ngoại mấy năm nay bị người cậu tìm đủ lý do để khẩu trừ đi dường như chẳng được bao nhiêu, nhưng trên danh nghĩa thì đều thuộc về bà.

Điều đó được pháp luật bảo vệ, nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần bà ngoại dám nói ra, những cổ phần đó tuyệt đối sẽ không thuộc về gia đình nhà người cậu.

Đây là sự đảm bảo của ông ngoại để lại cho bà. "Cậu sao có thể làm như vậy được!” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đứng dậy, trái tim cô đập nhanh, sắc mắt lạnh lùng khiển người khác đáng sợ. "Sao tôi lại không thể làm như vậy?" Giọng của Ngôn Ngọc Thanh vang lên, bên cạnh ngoài Lý Tịnh và Ngôn Uyển Cừ ra, còn có một luật sư đang ôm một tập tài liệu đứng bên cạnh.

Nhìn điệu bộ có vẻ họ dường như không hề sợ hãi.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, đứng chan trước mặt bà ngoại, gương mặt nhỏ khẽ ngẩng lên, dùng tư the của người bảo vệ đối mặt với gia đình nhà cậu. “Mẹ à” Giọng nói của Ngôn Ngọc Thanh rất bình tĩnh nhưng không cảm nhận được chút tình cảm nào cả, "Con dân luật sư đến rồi, mẹ chỉ việc ký tên là xong."

Người đàn ông trung niên đưa tập giấy tờ ra trước mặt bà ngoại, bà ngoại không nói gi cả, chỉ liếc mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc và đưa tay lên chuẩn bị tên

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng giật lấy tập giấy tờ, rồi vứt vào trong thùng rác, trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận: “Đừng có mà nghĩ về nó." "Tiểu Nặc!" bà ngoại túm lấy tay cô, giọng nói nghiêm nghị nhưng kèm theo lo lắng, "Đừng như vậy." “Bà ngoại, cháu không sao." Ngôn Tiểu Nặc lấy tay bà, nói: "Ông ấy còn nói những gì với bà vậy? Có liên quan đến cháu không?" “Tiểu Nặc, bà ngoại tin cháu không làm những việc đó, nhưng miệng lưỡi con người khó cản, bà ngoại không muốn để người khác làm hại cháu."

Hai bàn tay cô nằm chặt lại, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hoang mang, "Có chuyện gì vậy?" "Cô còn dám hỏi sao” Lý Tịnh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như một tiếng súng bản tới, “Bản thảo của cuộc thi sơ khảo là đi sao chép của người khác, cô còn có mặt mũi lấy giải nhất để vào tập đoàn Đế Quốc nữa sao" "Câm miệng!” Giọng nói của bà ngoại cất lên, thần sắc lạnh lùng, "Không được tung tin nói xấu Tiểu Nặc!”

Lý Tịnh lạnh lùng khẩy miệng một cái, "Cô ta dám làm mà lại không cho người khác nói ra sao?"

Bà ngoại cầm một quả cam trên bàn nhém nó qua chỗ cô ta, "Tôi bảo cô câm miệng cơ mà!"

Ngôn Uyển Cừ nhanh chóng kéo Lý Tịnh sang một bên, nói với bà ngoại: "Ro ràng là cô ta gây ra chuyện bê bối, bà làm gì mà phải noi giận với mẹ cháu như vậy?"

Ngôn Tiểu Nặc từ ton nói với Ngôn Uyển Cử: "Chuyện bê Ánh mắt cô điểm tĩnh, nhưng lại nhìn thấu qua tim, khoé bối?" môi thậm chí nhếch lên một nụ cười chế nhạo, giống như đang xem trò đùa vậy. "Cô, lẽ nào không phải là việc bê bối sao?" Ngôn Uyển Cừ vẫn ngoan cố biện minh, giọng nói cuối cùng cũng nhẹ đi một chút. "Vậy thì để tôi nói cho cô nghe thế nào gọi là bê bối" Ngôn Tiểu Nặc cười lạnh lùng. "Cậu à, cậu gấp rút hết mức có thể để rút rồng tiền của tập đoàn Diệu Hoa thì không nói làm gì, còn mang công ty ra để đi vay nặng lãi, có được tính là bê bối không?" "Cậu mợ à, tôi nghe nói dạo này hai người đánh bạc khá lớn, hai người lấy tiền đâu ra vậy?" "Ngôn Uyển Cừ, cô được vào trường quý tộc, thường xuyên cùng mấy người con nhà đại gia ra vào vũ trường, có lúc qua đêm không về

Ngôn Tiểu Nặc thấy sắc mặt gia đình nhà cậu nhanh chóng trở nên hoảng hốt, "Tôi hỏi các người, đây có phải là bê bối không?"

Bình luận

Truyện đang đọc