TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 24:

 

Hai bàn tay của cô siết chặt thành nắm đấm, cơ hồ như đâm vào da thịt.

 

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, từng bước từng bước tiến đến trước mặt anh ta.

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, ngay tại khoảnh khắc Đường Tư Vũ giơ tay lên định tát cho anh một bạt tai, anh ta liền hừ lạnh một tiếng rồi trực tiếp tóm gọn cổ tay cô trong không trung, dùng một lực thật mạnh như muốn bóp nát xương tay cô vậy “Dám đánh tôi, gan cô to quá nhỉ?”

 

Khoảnh khắc áy, tất cả sự căm giận cũng như uất ức của 5 năm trước đã khiến cô tức đến đỏ mắt: “5 năm trước, là anh, tên khốn nạn đó chính là anh.”

 

Hình Liệt Hàn có chút ngạc nhiên trước những lời nói của cô, lẽ nào năm năm trước cô ta không phải người phục vụ mình? Cô ta còn oan ức gì? Xong chuyện, anh còn trả tiền cho cô rồi mà.

 

Nghĩ đến việc cô ta lén sinh đứa bé, anh vô cùng tức giận. Anh bóp chặt tay cô không dút.

 

“Anh bỏ tôi ra.” Tên khốn này năm năm trước ức hiếp cô, bây giờ lại còn dám kiêu ngạo như vậy.

 

“Nói, tại sao cô lại lén sinh con.” Anh rất tức giận với cách làm của cô vì trước đó anh đã không cho phép điều này xảy ra.

 

Tuy nhiên, đứa bé được sinh ra anh lại rất thích, nhưng người phụ nữ này đang muốn tống tiền anh.

 

“Lén sinh con? Sao tôi lại phải lén sinh con, tôi thích thì tôi sinh, anh quản được à?

 

Người phụ nữ này quả là đang thử thách sức chịu đựng của anh.

 

“Có người mẹ như cô tôi còn cảm thấy tội nghiệp thay cho nó. Sau này, tôi cắm cô được lại gần con trai tôi.”

 

Tư Vũ bị anh ta chọc tức đến phát điên nhưng cô vẫn cố giữ bình tĩnh. Nếu như đứa bé là con anh ta thật, cô cũng không còn gì để nói, chỉ coi như năm đó bị chó cắn thôi. Nhưng bây giờ, quan trọng nhất là con, cô nhất định không để hắn cướp mắt.

 

Vẫn như năm ấy, hắn liên tục có định kiến, chê bai cô.

 

“Con mà có người cha lòng dạ súc vật như anh, đó mới là điều đáng buồn nhát.”

 

“Cô dám nói lại lần nữa không?”

 

“Tôi có thể nói cả chục lần, trăm lần. Dám làm thì dám nhận.” Cô không chút do dự hay sợ sệt gì mặc dù anh ta đang là người có quyền có thề.

 

“Với cái trình độ phục vụ như cô, không đáng giá một đồng.”

 

Tư Vũ như muốn bùng nổ, cảm thấy thực sự mình đang bị sỉ nhục “Vậy anh đáng giá gì?”

 

“Đương nhiên là cái giá để mua người bán thân như cô…”

 

“Bán thân?” Bán cái đầu anh? Ai bán thân? “Đêm đó, rõ ràng là tên khốn như anh kéo tôi vào phòng, tôi chỉ là một người đang bị lạc đường”. Đến lúc này cô mới hiểu thì ra hắn tưởng cô là người phục vụ hắn đêm đó.

 

Liệt Hàn cau mày: “Cô nói gì? Cô chỉ là người đi lạc?”

 

Cô vừa hận vừa giận.

 

Tư Vũ phẫn nộ tới mức không muốn nghe thêm một lời nào phát ra từ miệng của hắn nữa, nhưng thời khắc này: “Bằng không thì sao? Anh nghĩ tôi sẽ bán thân mình? Mơ đi.”

 

Lễ nào không phải cô ta lén sinh con?

 

“Đêm đó sao cô không nói mình không phải là gái gọi?”

 

Đường Tư Vũ không muốn nhớ lại hành động như cầm thú của anh ta đêm hôm đó, quay qua chất vấn: “Trả con lại cho ` tôi.

 

Hình Liệt Hàn nheo mắt, trí nhớ của anh rất tốt, nếu như muốn hồi tưởng lại sự điên cuồng đêm hôm đó, anh đều có thể nhớ vô cùng rõ ràng từng thứ một. Mặc dù trời hôm đó rất tối không thể nhìn rõ gương mặt của cô ta, nhưng hương thơm ngọt ngào của cơ thể cũng như làn da mịn màng cùng với vết máu trên ga trải giường, tất cả đều cho thấy đó là đêm đầu tiên của cô ấy. Nếu đêm đó nói sao cô không lên tiếng thì cũng không được vì hầu như anh không hề cho cô cơ hội để lên tiếng. Đêm đó, dưới tác dụng của thuốc, anh liên tục hôn cô, cuối cùng, cô chỉ có thể khóc và khóc.

 

CMN, thế mà 5 năm trước anh lại lên giường nhầm với người con gái khác, hơn nữa lại còn có con với cả cô ta?

 

Đường Tư Vũ thấy anh ta không nói gì, tức giận hỏi tiếp: “Anh bị câm à? Nói mau, con trai tôi đâu rồi!”

 

Mặc dù Hình Liệt Hàn đã hiểu rõ chuyện xảy ra 5 năm trước, nhưng dù sao đây cũng là máu mủ của anh ta, muốn dễ dàng đưa nó đi là điều không thẻ.

 

“Được, chuyện 5 năm trước tôi tạm thời không nói, nhưng bây giờ chúng ta phải bàn bạc rõ về quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”

 

Đường Tư Vũ tức giận đến mức cười lạnh: “Đứa trẻ là con của một mình tôi, anh đừng có nghĩ tới việc này làm gì cả.”

 

“Nhưng đó cũng là con của tôi.” Hình Liệt Hàn nghiền răng.

 

“Anh nghĩ nếu tôi nói cho nó biết tôi làm sao mà có nó thì liệu nó có muốn nhận người cha cầm thú như anh không?” Cô nghĩ người đàn ông này không xứng làm cha của con cô, hơn nữa, cô cũng tuyệt đối sẽ không để tên khốn như hắn dạy dỗ con trai cô.

Bình luận

Truyện đang đọc