TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 23:

 

“Ting…” Tiếng thang máy vang lên. Hàn Dương dẫn Tư Vũ đi về hướng hành lang trước mắt.

 

Anh phụ tá nhìn biểu cảm giận dữ của Tư Vũ, anh lo lắng chút nữa lúc cô gặp ông chủ, mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Anh là trợ lý riêng của Liệt Hàn và về chuyện tìm con anh cũng rất rõ. Hơn nữa, anh cũng biết không ít về chuyện người phụ nữ này năm xưa đã lén sinh đứa bé ấy ra.

 

Nhưng không thể ngờ rằng, thực tế nhìn người phụ nữ này, anh biết cô không phải người đang đòi bồi thường hay tiền bạc gì mà cô thực sự đang rất vội vã và lúng túng khi tìm con.

 

Hàn Dương rút điện thoại ra, kết nối với đầu dây bên kia: “Ông chủ, Cô Đường đến rồi ạI”

 

“Đưa cô ta đến phòng chờ đợi tôi.”

 

“Tôi biết rồi ạ!” Lúc này ngay khi thấy anh muốn tắt, cô vội cướp lấy chiếc điện thoại trong tay anh: “Tên khốn, mau trả con cho tôi.”

 

Đầu dây bên kia vẫn chưa tắt.

 

“Con trai tôi ở đâu?”

 

Anh lập tức tắt điện thoại. Tư Vũ như phát điên.

 

Lúc này cô chỉ muốn ném ngay chiếc điện thoại ấy đi nhưng ngộ ra đó không phải của mình. Anh phụ tá thấy biểu cảm của cô, anh cũng hoảng hốt một lúc:”Cô yên tâm. Ông chủ chúng tôi sẽ tới gặp cô ngay thôi.”

 

Sao cô có thể yên tâm được chứ? Cô gấp gáp như lên cơn muốn giết người vậy. Cô chỉ muốn biết bây giờ chúng đang đối xử với con cô như thế nào?

 

Thân là một người mẹ, với an nguy của con thì cô luôn là người lo lắng, nóng ruột nhất. Chỉ cần nơi nào không có cô ở bên, nơi đó luôn nguy hiểm với con cô.

 

Hàn Dương dẫn cô đi vào phòng chờ. Khi đi vào, cô không thấy con trai mình đâu liền quay người tra hỏi: “Con trai tôi đâu? Anh đưa tôi vào đây làm gì? Tôi muốn gặp con trai tôi.”

 

“Xin lỗi, mong cô ở đây đợi một chút.” Hàn Dương có chút không nhịn được cơn thịnh nộ của cô.

 

“Không, tôi muốn gặp con trai tôi ngay bây giờ.”

 

Đường Tư Vũ xả hết cơn thịnh nộ của mình lên người đàn ông trẻ tuổi này.

 

Vẻ mặt Hàn Dương có chút khổ sở, anh xoay đầu ra cửa, cảm giác như được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ơn giời, cuối cùng thì ông chủ cũng đã đến rồi.

 

Nhìn theo ánh mắt của Hàn Dương, Đường Tư Vũ nghiêng người mạnh mẽ quay qua nhìn chằm chằm vào cửa, chỉ nhìn thấy một thân ảnh đang đút tay vào túi quần đang tiến vào.

 

Một thân hình cao to mang theo hơi thở đầy mạnh mẽ và ngột ngạt. Căn phòng này vốn dĩ rất to, nhưng vì có sự xuất hiện của anh ta mà tự nhiên trở nên chật chội lạ thường. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, Đường Tư Vũ đột nhiên cảm thấy khó thở. Trời ơi! Sao người đàn ông này lại giống con trai của cô thế nhỉ?

 

Cô là người chứng kiến con trai từ bé cho đến giờ, đối với các đường nét trên khuôn mặt của cậu nhóc như khắc in trong trí nhớ của cô, nhưng tại khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt lạnh như băng từ từ tiến vào trong phòng, cô thực sự bị hoảng sợ.

 

Lẽ nào người đàn ông này nghĩ rằng chỉ cần tướng mạo giống là có thể tự xưng là cha của con trai cô sao?

 

Tuy nhiên, cô lại không hề quan tâm đến khí thế oai phong lẫm liệt của anh ta mà lại nhìn chằm chằm vào anh ta một cách phẫn nộ, trực tiếp lên tiếng tra hỏi: “Anh chính là người đón con trai tôi đi? Con trai tôi đang ở đâu? Trả nó lại cho tôi.”

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn tựa như ánh mắt của ác quỷ, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ nhắn trước mắt như thể muốn dán chặt vào người cô vậy.

 

Dưới ánh nhìn của anh ta, mặc dù sự tức giận của cô không hề giảm bót nhưng đâu đó trong lòng vẫn có chút run rẫy sợ hãi.

 

“Nói, tại sao lại trộm sinh con trai tôi? Cô có mưu tính gì?” Giọng nói lạnh lùng vang lên chất ván.

 

Câu nói này của anh ta khiến đầu cô trở nên rỗng tuếch trong chốc lát. Cái gì cơ? Trộm sinh con? Ai nói con trai cô là con của anh ta?

 

“Chắc anh hiểu lầm rồi, đó là con trai tôi, đâu có liên quan gì đến anh? Trả con lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”

 

Đường Tư Vũ cảm thấy người đàn ông này thực sự nực cười, ai trộm sinh con của anh ta?

 

Hình Liệt Hàn vẫn giữ tờ giấy kết quả giám định mà cô em gái đưa cho anh, anh lấy nó từ túi bên trái ra rồi lạnh lùng đưa đến trước mặt Đường tư Vũ: “Đây là kết quả giám định DNA của tôi và con trai tôi, cô mở to mắt ra mà xem, xem đứa trẻ này có quan hệ gì với tôi hay không.”

 

Trái tim cô trở nên run tẩy, mặc dù cô không muốn xem tờ kết quả này, nhưng vẫn đưa tay ra lấy. Cô rất tò mò muốn xem nội dung bên trong là gì cho đến khi cô nhìn xuống dòng cuối cùng, nhìn thấy dòng chữ xác nhận mối quan hệ giữa họ thật sự là cha con, tim cô như bị đóng băng.

 

Sau đó, cô nhớ lại người đàn ông như tên ác quỷ đã giày vò cô vào đêm đó, rồi lại cần thận nhớ lại thanh âm của người đàn ông này.

 

Có vẻ chính là hơi thở của giọng nói vừa lạnh lùng vừa có chút ghét bỏ của người đàn ông đêm hôm đó, hơi thở của một tên khốn nạn!

 

Đáng chết, người đàn ông đêm đó chính là anh ta?

Bình luận

Truyện đang đọc