TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Gen nhà ta tốt ấy mà.” Hình Nhất Phàm cười, không nhịn được khen ngợi: Di, dì chính là người đẹp hạng nhất nhì mài!”

 

ði, nếu mà có thể trở lại tuổi hai mươi, dì sẽ vui chết mật.” Tưởng San cười nói đùa.

 

Bạch Hạ lúc này đứng trước tủ tủ kính ngắm nhìn váy cưới bên trong, hai mắt cô sáng rực lên, mặc dù những bộ váy cưới hoàn mỹ, nhưng trái tim cô lại chỉ bị bộ váy trước mặt mê hoặc.

 

Thật đẹp làm sao!

 

Tưởng San nói với Hình Nhất Phàm: “Đi thôi, sang đó nhìn xem, đó chính là chiếc váy cưới mà dì đã chuẩn bị cho Bạch Hạ đấy. Cháu hỏi xem con bé thấy thế nào.”

 

Tưởng San nhìn thấy Bạch Hạ dừng lại trước chiếc váy cưới này đứng im không đi nữa, bà ấy cười hỏi Bạch Hạ: “Tiểu Hạ, cháu thích chiếc này sao?”

 

“Dạ, cháu rất thích, đẹp quá ạ.” Bạch Hạ phát hiện vốn từ vựng của mình thật nghèo nàn.

 

Tưởng San nói với trợ lý bên cạnh: “Lấy ra để Tiểu Hạ mặc thử.”

 

*“Dì nhỏ, cháu chỉ ngắm một chút thôi.”

 

không muốn làm phiền bọn họ.

 

Bạch Hạ cũng Hình Nhất Phàm ở bên nói: “Vậy thì em cứ thử xem đi!

 

Đây là chiếc váy cưới mà dì nhỏ đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho em mặc trong đám cưới của mình đấy.”

 

Bạch Hạ không khỏi vui mừng: “Cảm ơn dì nhỏ.”

 

“Dì cũng không ngờ cháu xem biết bao nhiêu bộ váy như vậy, lại thích chiếc này nhất. Đây quả thực là một thiết kế dì đặc biệt dành cho cháu đấy. Trẻ trung, hợp thời trang, lãng mạn và mơ mộng, tất cả nguyên tố này được trộn lẫn với nhau. Dì hy vọng cháu thực sự thích nó. “

 

“Cháu thật sự rất thích, cháu vừa nhìn đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ.” Bạch Hạ cười nói với bà ấy cảm giác của mình.

 

Hình Nhất Phàm ở bên không nhịn được tiếp lời: “Cũng giống như em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đúng không?”

 

Bạch Hạ quay đầu cư: Chúng ta hình như không phải yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên mà nhỉ?”

 

Hình Nhất Phàm khẽ cứng miệng, Tưởng San ở bên đã bị chọc cho buồn cười, bà nói với Hình Nhất Phàm: “Nhất Phàm, khỏi phải nói, lúc trước dì còn lo lắng cho chuyện yêu đương của cháu, sợ cháu sẽ kết hôn muộn ấy.”

 

*Tại sao chứ?” Hình Nhất Phàm thắc mắc hỏi.

 

“Bởi vì cháu có khí chất quá mức lạnh lùng, cho dù có đẹp trai đi nữa cũng doạ các cô gái sợ chạy mất.” Tưởng San nói ra những lo lắng trước đây của mình.

 

Bạch Hạ nghĩ Tưởng San nói đúng, đây cũng là cảm giác mà Hình Nhất Phàm cho cô khi lần đầu gặp mặt.

 

Lúc này, một trợ lý đi tới nói với Tưởng San có một vấn đề về đơn hàng cần được xử lý.

 

Tưởng San nói với Hình Nhất Phàm: “Dì đi giải quyết chút công việc, các cháu cứ thử trước đi, chỗ nào chưa vừa ý thì cứ nói với dì.”

 

“Dạ, dì cứ đi làm việc đi ạ, tụi cháu tự xem được!” Hình Nhất Phàm đáp.

 

Tưởng San dẫn theo trợ lý đi xử lý công việc, Bạch Hạ cũng đang đợi người phục vụ lấy váy cưới từ trong tủ kính ra mặc thử.

 

Lúc này, đột nhiên có một cánh tay bá đạo ôm lấy vòng eo của cô, Bạch Hạ không khỏi ngẳng đầu lên, chạm phải một đôi mắt có chút khó chịu. Hình Nhất Phàm hơi cúi người xuống, môi mỏng nói thì thầm bên tai cô: “Sau này, anh muốn lâu ngày sinh tình với em.”

 

Bạch Hạ quả nhiên là người đã từng trải, chỉ một giây thôi cô đã hiểu ý câu nói này của anh, cô đỏ bừng mặt, cô cười xinh đẹp, trừng anh: “Không cần!”

 

“Cần, ai bảo trước mặt dì anh em nói em với anh không phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?” Hình Nhất Phàm có chút bực bội.

 

Bạch Hạ vô tội chớp mắt: “Em nói thật mà!”

 

Hình Nhât Phàm không kìm được mà siết chặt eo cô: “Lân Sau em phải vì anh mà nói dối đấy.”

 

Bạch Hạ: “…”

 

Sao mà bá đạo như vậy được chứ? Chẳng lẽ việc này cũng làm tổn thương đến lòng tự trọng đàn ông của anh sao?

 

“Dạ được!” Bạch Hạ mỉm cười, đồng ý với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc