Nhưng chiếc xe quen thuộc như vậy, Hình Nhất Nặc sao lại không biết là ai được chứ? Cô quả nhiên giống như một con mèo dựng lông, hoảng loạn mà nói với Cổ Kính: “Cậu đi đi! Tôi phải về nhà rồi.”
Vì dáng vẻ sợ hãi như vậy của cô, lại khiến cho Cổ Kính lo lắng không thôi, liền bắt lấy cánh tay cô: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tay của cô vội rút ra khỏi tay cậu, vội lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi phải về nhà rồi.”
“Đây là xe của tài xế nhà cậu sao?”
“À… Đúng.”
Cô nói xong liền kéo cửa ghế phụ ngồi vào, đóng cửa lại.
Ngồi lên ghế phụ, Ôn Lương Diệu dáng vẻ anh tuần mà yên lặng ngồi đó. Tay phải thon dài nắm lấy vô lăng, tư thế lười nhác, lộ ra tia ảm đảm.
Hình Nhất Nặc vừa ngồi xuống, lúc ngắng đầu nhìn anh thì liền đụng phải ánh mắt thâm trầm không vui. Cô liền giống như một đứa bé làm sai chuyện, phồng má hạ mắt xuống: “Em không phải là cố ý nói chuyện với cậu ấy, là cậu ấy tới tìm em.”
“Cậu ta tìm em, em liền nói chuyện với cậu ta?”
Giọng Ôn Lương Diệu lạnh lẽo.
“Không nói chuyện với người ta là hành vi không lịch sự mài” Nói xong cô liền chuyển chủ đề: “Bánh kem của anh đã đến nhà chưa? Em đói quá, em rất muốn ăn bánh keml Em thèm sắp ch ảy nước miếng rồi này.”
Ôn Lương Diệu vừa nói vừa khỏi động xe rời đi: “Không đặt dâu tay, đặt xoài.”
Đáy mắt cô liền nổi lên tia thất vọng: “ÀI Anh không đặt dâu tây à?”
Vậy lúc sáng sao anh còn hỏi cô thích vị nào làm gì chứ! Cô đã nói là dâu tây rồi, anh lại cứ không đặt vị cô thích?
Dọc đường Hình Nhất Nặc đều có chút ai oán, chỉ là cô tự biết hôm nay đuối lý nên không tranh luận với anh, xoài thì xoài vậy!
Ôn Lệ Thâm và Tô Hi đã tới Ôn trạch. Tô Hi lúc này mặc một tạp dề hoa, đang cắt hoa quả trong phòng hoa quả. Cách cắt gọt cũng khá có vị người phụ nữ của gia đình, dịu dàng lại hiền lành đảm đang.
Lúc này người nhà Hình gia còn chưa tới, Ôn Lệ Thâm nhìn dáng vẻ này của vợ, không kìm được mà ôm lấy eo cô từ phía sau, thân mật mà ôm lấy cô.
Tô Hi rửa sạch nho, đút cho hắn một trái.
Ôn Lệ Thâm vô cùng hưởng thụ mà ăn, căn tai cô mà khen ngợi: “Ngọt thật.”
Câu này lộ ra hai tầng ý tứ, cũng giống như đang khen cô.
Cô liền cười mà đầy hắn một cái: “Đi ra đi!
Để cha mẹ nhìn thấy thì không hay.”
“Chúng ta ân ái thì có gì không hay?”
Anh cười mà tì lên vai cô.
Tô Hi tất nhiên có chút ngại, nhưng người đàn ông này mặt dày, thích dính lấy cô như vậy, cô cũng hết cách. Ai bảo anh bây giờ là chồng cô chứ? Anh muốn làm gì thì đều danh chính ngôn thuận.
“Em đã gọi cha mẹ em nhưng họ ít khi đi xa nhà, chị em lại phải tăng ca, cha mẹ cũng hiểu.”
“Ừ! Lần sau sinh nhật em, chúng ta tổ chức ở nhà em.”
“Được thôi.”
Tô Hi cười cong mày: “Còn ba tháng nữa cơ!”
Ôn Lệ Thâm đi ra khỏi phòng trái cây, liền đi vào phòng bếp, gọi mẹ anh đi ra. Ôn phu nhân nhìn về phía phòng trái cây một cái, bà khẽ giật vạt áo con trai, nói nhỏ: “Có dự định chưa?”
Vấn đề này Ôn Lệ Thâm nghe liền hiểu.
Anh mím môi gật đầu: “Vâng, đang lên kế hoạch.”
“Tối nay mẹ đặc biệt hầm canh gà, lát nữa con nhất định phải khuyên Hi Hi uống nhiều chút, bổ thân thể, con bé vẫn hơi gáy.
“Vâng, con sẽ bảo cô ấy.”
Ôn Lệ Thâm nghiêm túc gật đầu.
Ôn phu nhân nói xong thì nhìn đồng hồ một cái: “Lương Diệu có lẽ cũng sắp về rồi!”
Đang nói thì phía cổng liền truyền tới tiếng xe, chính là xe của Ôn Lương Diệu lái vào. Ôn phu nhân biết trong xe của anh nhất định còn đưa cả Hình Nhất Nặc về, cười ra đón.
Lúc này Ôn Lương Diệu đây cửa xuống xe, mà bên ghế phụ Hình Nhất Nặc cũng đầy ra, ánh mắt Ôn phu nhân không kìm được mà ngắn ra.