TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lâm Thiến ra ngoài, cô ta không lập tức đi tìm Diệp Mạn Ni mà ánh mắt tìm xung quanh bữa tiệc thì nhìn thấy bóng dáng của Lam Thiên Hạo, anh đứng cạnh mấy một vài người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khí chất trầm ổn đó của anh không vì anh còn trẻ mà biến mắt, ngược lại trong ánh mắt của những người đàn ông đó đều lộ ra vẻ kính trọng và tán thưởng anh.

 

Cô ta cầm một ly rượu đứng bên cạnh trộm nhìn anh đánh giá, tán thưởng cách nói chuyện tao nhã của Lam Thiên Hạo.

 

Một lúc sau, cô nhìn thấy Lam Sơ Niệm đi ra từ phòng ăn, Lam Sơ Niệm cũng không thích sự náo nhiệt ở đại sảnh nên cô cầm một ly rượu đi về phía ban công.

 

Lâm Thiến nhìn thấy trong lòng lập tức xuất hiện một ý nghĩ, nhìn thấy bóng dáng Lam Sơ Niệm khuất sau tắm rèm trên ban công, cô ta không nhịn được cúi đầu kéo váy trước ngực thấp xuống, mỉm cười đi về phía Lam Thiên Hạo.

 

Lam Thiên Hạo không hề biết rằng cô ta tiến lại gần, lúc đến gần anh cô ta nói với giọng điệu ngọt ngào.

 

“Lam tiên sinh, anh có nhìn thấy Sơ Niệm không?”

 

Lam Thiên Hạo lập tức quay người, nhìn cô ta nhíu mày hỏi: “Không phải là em ấy ở cùng cô sao?”

 

“Tôi vừa mới đi vệ sinh xong ra ngoài thì đã không thấy Sơ Niệm ở đó nữa, tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu, còn tưởng rằng cậu ấy ở cùng chỗ với anh!” Lâm Thiến vừa nói vừa giả vờ nhìn xung quanh.

 

Ánh mắt Lam Thiên Hạo cũng âm thầm lo lắng nhìn xung quanh đại sảnh, quả nhiên là không nhìn thấy bóng dáng của Lam Sơ Niệm, có điều anh nghĩ cô nhóc này nói không chừng lại trốn ở đâu đó nghỉ ngơi rồi.

 

“Chắc là em ấy ở ngay gần đây, cô tìm lại xem.” Lam Thiên Hạo nói xong gật đầu với cô: “Xin lỗi tôi còn có việc.”

 

Lâm Thiền lập tức tính kế, cô ta hét lên một câu “a”, cô ta cố ý giả vờ bị vấp vào đôi giày cao gót, cả thân thể cô hướng vào trong lòng Lam Thiên Hạo.

 

Ánh mắt Lam Thiên Hạo sắc bén, khi cô ta sắp ngã vào lòng mình anh liền giơ tay ra đỡ cô ta.

 

“Cần thận chút.” Giọng nói Lam Thiên Hạo bình tĩnh.

 

“Xin lỗi.” Lâm Thiến vội vàng xin lỗi, cô ta có ý nghĩ muốn thu hút sự chú ý của Lam Thiên Hạo, hơn nữa còn muốn cảm nhận vòng ôm của anh.

 

Không ngờ rằng Lam Thiên Hạo lại nhanh như vậy, làm cho cô takhông đạt được ý đồ.

 

Có điều được Lam Thiên Hạo đỡ một chút, đối với cô mà nói cũng cực kỳ vui mừng.

 

“Xin lôi tôi còn có việc.” Giọng nói Lam Thiên Hạo vang trên đầu cô ta, Lâm Thiến ngẳng đầu nhìn thì thấy anh đã rời đi về phía một nhóm người.

 

Lâm Thiến thất vọng thở dài, mà lúc này đằng sau cô ta vang lên giọng nói của Diệp Mạn Ni: “Cậu cũng thật có bản lĩnh! Vừa rồi suýt chút nữa là khiến cho Lam Thiên Hạo ôm cậu rồi.”

 

Lâm Thiến quay đầu lại cười: “Cậu thì sao? Vẫn chưa ra tay được với Kiều Mộ Trạch sao? Trước khi đến không phải chúng ta đã bàn bạc rồi ư, gặp được họ thì phải ra tay đúng không?”

 

Diệp Mạn Ni bắt lực cắn môi: “Anh ấy đi rồi, vừa rồi mình mới quay người lại đã không nhìn thấy anh ấy đâu nữa.”

 

“Này! Trang Noãn Noãn thì sao? Sao không thấy cô ta nữa?”

 

Lúc này Lâm Thiến nghĩ đến Trang Noãn Noãn đã không thấy từ lâu.

 

Sắc mặt Diệp Mạn Ni đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiện lên vẻ khó chịu: “Chẳng lẽ cô ta lừa Kiều Mộ Trạch đi rồi?”

 

“AI Nếu thật sự như vậy thì tối nay bọn họ không chừng còn nằm chung giường đấy?” Lâm Thiến lập tức nói, châm ngòi ly gián đối với cô ta không có lợi gì nhưng nó lại là một trong những thú vui của cô ta.

 

Câu nói này quả thực khiến cho sắc mặt của Diệp Mạn Ni khó coi đến cực độ, cô ta nghiền răng nói: ‘Không thể nào! Kiều Mộ Trạch làm sao có thể nhìn trúng cô ta? Mình không tin.”

 

“Đó là điều đương nhiên, người đàn ông như Kiều Mộ Trạch có mắt nhìn cao lãm! Nói không chừng là Trang Noãn Noãn tự mình rời đi.” Lâm Thiền lại an ủi.

 

“Sơ Niệm thì sao? Cô ta đi đâu rồi?” Diệp Mạn Ni hỏi cô ta.

 

Lâm Thiến ngay lập tức giả vờ không nhìn thấy, lắc đầu nói: “Mình không biết! Mình cũng đang tìm cô ta.”

 

Lam Thiên Hạo không nói chuyện cùng bạn bè mà thay vào đó ánh mắt anh nhìn xung quanh tìm kiếm Lam Sơ Niệm.

 

Đột nhiên, ánh mắt anh nhìn về phía ban công, ở đó có tắm rèm vàng che nửa ban công, đó là nơi yên tĩnh tốt nhất đề trốn.

 

Lam Thiên Hạo ngay lập tức cầm theo ly rượu qua đó, lúc này Lam Sơ Niệm đang một mình tận hưởng ban công! Cô vịn vào lan can, mái tóc dài yêu kiều xõa sau vai, dưới ánh đèn vừa sáng sủa vừa đáng yêu.

Bình luận

Truyện đang đọc