TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ở đây có sói sao? Lam Sơ Niệm nuốt nước bọt, nhìn về phía cửa sổ lo sợ sẽ có một con sói chạy vào đây.

 

“À hú…” Con sói vừa kêu nhất thời cả bầy xung quanh đáp trả đồng loạt gầm rú lên.

 

Hô hấp của Lam Sơ Niệm trở nên gấp gáp, ôm chăn bông cảm thấy toàn thân có chút run rầy.

 

Thế này thì làm sao có thể ngủ được đây? Hơn nữa còn có chút hoảng sợ, không, là cô thật sự rất sợ. Lúc này Lam Thiên Hạo đang nằm trên giường xem văn kiện cũng nghe thấy tiếng sói kêu, chút chuyện này đối với anh mà nói cũng là chuyện thường tình, hơn nữa trước kia anh cũng ở đây, cho nên kinh nghiệm dã ngoại sinh tồn của anh đã cực kỳ phong phú.

 

Khi tiếng sói rú lên lần hai, Lam Thiên Hạo chuẩn bị xuống giường, đúng lúc này cửa phòng anh có tiếng gõ cửa, có chút gấp gáp có chút nhỏ nhẹ.

 

Lam Thiên Hạo nhanh chóng ra mở cửa, vừa mở liền có một bóng dáng chui vào lòng anh, vừa chui vào vừa sợ hãi nói: “Anh… gần đây có sói…”

 

Lam Thiên Hạo không nhịn được cười, anh đóng cửa nói với cô: “Đúng vậy, ở đây không những có sói còn có báo, các loại động vật nguy hiểm, rắn kiến chuột côn trùng đều có, lần sau em còn dám đến không?”

 

“Không dám nữa…” Lam Sơ Niệm lúc này thành thật, cô thật sự không dám.

 

Lam Thiên Hạo nhìn cô bị dọa sợ, anh không khỏi có chút phiền não, lúc này vẫn còn muốn dọa cô.

 

“Được rồi, lừa em đó, không có những thứ đấy đâu chỉ có sói thôi.” Anh sửa lại lời nói.

 

Nhưng Lam Sơ Niệm biết có sói thì mấy thứ kia chắc chắn cũng có.

 

“Anh… Em có thể ở cùng phòng với anh không? Em muốn ngủ cùng anh.” Lam Sơ Niệm ngắng đầu nhìn anh khẩn câu.

 

Đồng tử Lam Thiên Hạo đột nhiên co rút lại, nha đầu này vậy mà lại sợ đến nỗi muốn ngủ cùng anh? Chẳng lẽ so với những động vật nguy hiểm đó thì anh không nguy hiểm sao?

 

“Không được! Em cũng không phải trẻ con nữa, sao có thể ngủ cùng anh được?”

 

“Nhưng… Em không có cách nào để ngủ một mình, em sợ.” Lam Sơ Niệm nghĩ không phải là ở tạm máy đêm thôi sao? Cô không sợ.

 

Lam Thiên Hạo muốn nói không được liền nhìn thấy cô gái đang ôm anh lập tức bò lên giường chiếm một nửa chỗ, cực kỳ cứng đầu: “Em sẽ ngủ ở đây.”

 

Giường của Lam Thiên Hạo là giường đôi với chăn ga giường màu xanh sạch sẽ, nếu là hai người ngủ thì giường vẫn đủ chỗ.

 

“Em…” Lam Thiên Hạo nhìn cô không nói nên lời.

 

“Anh, yên tâm đi em sẽ không quấy rầy anh ngủ đâu, em sẽ không làm ồn.” Lam Sơ Niệm cực kỳ ngoan ngoãn, cô chỉ sợ anh sẽ đuổi cô ra ngoài.

 

Đối với một số người đàn ông mà nói chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là có cô ở đây anh căn bản không ngủ được, anh còn có thể ngủ được sao?

 

“Nha đầu, em phải nghĩ kĩ đấy nhé.” Giọng nói Lam Thiên Hạo thấp đi vài phần.

 

“Em nghĩ kĩ rồi, tối nay em sẽ ngủ cùng anh.” Lam Sơ Niệm nói xong cầm chăn bông nằm xuống, hơn nữa còn chủ động tự đắp chăn lên cổ đề lộ ra một cái đầu, ánh mắt chớp chớp nhìn anh.

 

Lam Thiên Hạo nuốt nước bọt, cô gái này căn bản không cần để lộ ra cái gì cả, chỉ cần đôi mắt đó của cô cũng đủ thu hút anh rồi. Lam Thiên Hạo muốn đuổi cô đi là chuyện không thể nào, hơn nữa trong lòng anh cũng không có ý nghĩ muốn đuổi cô đi, chỉ là nội tâm anh lúc này giằng co mâu thuẫn.

 

Cô gái nằm trên giường hoàn toàn không cảm thấy bầu không khí ngượng ngùng, cô lo sợ Lam Thiên Hạo sẽ không để cô ngủ ở đây nên kẹp chặt chăn, đôi mắt đáng thương nhìn anh cầu xin.

 

Lam Thiên Hạo biết nhất định sẽ không đuỏi cô đi được, anh cũng không muốn để cô một mình trải qua trong sự sợ.

 

hãi lo lắng.

 

“Được rồi! Vậy em ngủ đi!” Lam Thiên Hạo ngồi ở sofa bên canh, cầm văn kiện vừa nãy tiếp tục xem.

 

“Cảm ơn anh.” Lam Sơ Niệm nở nụ cười nhìn anh, mà lúc này đàn sói phân tán khắp nơi, buỏi tối ra ngoài tìm thức ăn, chốc chốc lại kêu lên tiếng gầm rú.

 

Lam Sơ Niệm mở to mắt, sợ hãi nghe những tiếng kêu đó cuộn tròn người lại.

 

“Anh, anh có thể ngồi ở giường xem được hay không?”

 

Lam Sơ Niệm lại cầu cứu anh.

 

Lam Thiên Hạo còn muốn rời xa cô một chút, anh không muốn bị ảnh hưởng, nào ngờ cô gái này hết lần này đến lần khác muốn anh lại gần.

 

“Em tự mình ngủ đi! Ngoan.” Lam Thiên Hạo an tủi nói.

Bình luận

Truyện đang đọc