TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Anh nhìn thấy tên em xuất hiện trong danh sách tiệc mời thứ sáu, em sẽ đến chứ?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô.

 

Kỷ An Tâm giật mình, không ngờ anh đã biết trước, cô nheo mắt không muốn trả lời.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn cô lên xe rời đi, anh vốn dĩ đã có câu trả lời, công ty của Kỷ An Tâm mới chuyển vào nước, cô không thể tránh được bữa tiệc như này được, nên tối hôm đó nhất định cô sẽ đi.

 

Hoắc Kỳ Ngang gọi điện cho trợ lý để anh ta sắp xếp một chút, tối hôm đó anh cũng sẽ đi, theo lý mà nói với thân phận của anh có thể không cần tham gia bữa tiệc như thế, còn có quan chức cấp dưới đến chào hỏi.

 

Nhưng nếu cô đi thì anh chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

 

Dọc đường ởi trong lòng Kỷ An Tâm có chút phức tạp, xem ra anh chắc chắn sẽ đến bữa tiệc đó. Khi Kỷ An Tâm đ ến công ty, cô nhận được cuộc gọi từ ông chủ của một công ty hợp tác, đó là một quý tộc độc thân đã ly hôn, anh ta tình cờ biết Kỷ An Tâm cũng sẽ đi dự tiệc tối, anh ta muốn mời Kỷ An Tâm đi cùng mình.

 

Dù sao ở tiệc tối như vậy, đi một mình thì trông sẽ rất lạc lõng, nếu như có thể kết đôi cùng đi, vậy thì sẽ có mặt mũi rồi.

 

Kỷ An Tâm và ông chủ này hợp tác quanh năm, mối quan hệ cũng rất tốt nên cô liền đồng ý.

 

“An Tâm, mong chờ được nhìn thấy sự cao quý xinh đẹp của cô đêm hôm đó.” Một giọng nam vui vẻ từ đầu kia truyền đến.

 

“Cảm ơn Lâm tổng, tôi sẽ cố gắng hết sức để khiến anh không thất vọng.”

 

“Cô chắc chắn sẽ không khiến tôi thất vọng, được đi cùng cô tôi sẽ cảm thấy rất vinh hạnh.” Lâm tổng mỉm cười.

 

Kỷ An Tâm cúp điện thoại liền đi đến cuộc họp.

 

Trong phòng làm việc của phó tổng thống, điện thoại di động của Hoáắc Kỳ Ngang vang lên, anh cầm lên xem là ba mình.

 

“Alo, ba.”

 

“Kỳ Ngang à! Ba vừa mới hỏi trợ lý của con, con nói con muốn tham gia tiệc giao lưu tối thứ sáu sao?”

 

Hoắc Kỳ Ngang hơi chau mày: “Ba, ba không thể vượt quyền mà hỏi lịch trình của con như vậy.”

 

“Được, sẽ không có lần sau.” Hoắc Minh có chút không vui mà đáp.

 

“Ba, ba có chuyện gì sao?” Hoắc Kỳ Ngang nghe ra được từ ngữ khí của ba giống như muốn nói gì đó.

 

“Là thế này, nếu như con muốn tham gia bữa tiệc thì chắc chắn cần bạn nhảy. Trịnh tiểu thư lần trước ba nhắc với con, vừa hay có thời gian, ba sẽ sắp xếp con bé đi cùng con.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe vậy thì khuôn mặt anh tuấn liền tỏ vẻ cự tuyệt: “Không cần đâu, con cũng không ở lại lâu.”

 

“Nếu con đã tham gia thì ít nhiều cũng phải ở lại một lát. Lần này người tham gia đều là những nhân vật lớn trong giới doanh nhân. Nếu con có thể giao lưu, tiếp cận với họ nhiều chút thì rất có ích cho sự phát triển sau này của con.” Hoắc Minh nhắc nhở con trai.

 

“Ba, con không có suy nghĩ và dự định trên phương diện này.

 

Bây giờ con đã lên được chức phó tổng thống này thì đã rất mãn nguyện rồi.” Hoắc Kỳ Ngang muốn ngăn dã tâm ngày càng lớn của ba lại.

 

“Con ấy mà, bỏ đi. Tóm lại tối thứ sáu, Trịnh tiểu thư sẽ đi tham gia bữa tiệc cùng con.” Nói rồi ông liền cúp máy.

 

Đáy mắt Hoắc Kỳ Ngang xet qua tia thâm trầm. Cho dù thế nào thì anh cũng sẽ không đưa phụ nữ tới bữa tiệc.

 

Lần này anh tới chính là muốn có được thiện cảm của Kỷ An Tâm, hoặc tìm một cơ hội để bù đắp cho cô, tuyệt đối sẽ không khiến cô tổn thương chút nào nữa.

 

Anh nghĩ ba nhất định sẽ không chịu dừng lại nên anh chỉ có thể bắt đầu với Trịnh tiểu thư này, bảo cô ta tự động từ bỏ.

 

Buổi chiều, anh bận họp nên không thể đi đón cháu trai. Đến tối, Hoắc Minh bảo anh về nhà ăn cơm.

 

Cuộc sống đời tư của Hoắc Kỳ Ngang vẫn luôn rất sạch sẽ, không có những cuộc xã giao bắt buộc thì anh cũng thường xuyên về nhà ăn cơm đúng giờ.

 

Lúc anh bước vào phòng khách thì nhìn thấy có một cô gái trẻ đang ngồi trên sô pha. Cô ta nhìn khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cũng không phải là ai khác. Cô ta chính là Triệu tiểu thư mà Hoắc Minh nói tới.

 

Là một cô tiểu thư gia tộc rất có quyền lực. Do được sống sung túc từ nhỏ, Trịnh tiêu thư rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất.

Bình luận

Truyện đang đọc