TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Mẹ, anh ấy bình thường ở nhà cũng chỉ ăn nhưng món như vậy thôi.”

 

Tô Thắm giải thích, để mẹ biết anh không phải ngày nào cũng ăn uống trong nhà hàng cao cấp, loại sinh hoạt đầy sơn hào hải vị.

 

Tô Bách Ngôn và Lý Thiến có chút hiếu kỳ, hẳn là cuộc sống trong toà nhà tổng thống, người bình thường như họ không thể biết được. Lý Thiến kinh ngạc hỏi: “Vậy sao?”

 

“Vâng! Con đã ăn cơm ở đó rồi.”

 

Tô Thắm có chút xấu hỗ mỉm cười.

 

Lúc này Tô Bách Ngôn cùng Lý Thiền cũng liền hiểu được, mấy lần trước Tô Thắm dọn ra ngoài sống, lẽ nào chính là sống ở toà nhà tổng thống sao? Xem ra, đoạn tình cảm này của con gái họ cũng đã được một thời gian rồi.

 

“Vâng, con có một đầu bếp mỗi ngày nấu cơm cho con.”

 

Hiên Viên Thần cũng lên tiếng.

 

“Nào, Tiểu Thần, uống một ly chứ?”

 

Tô Bách Ngôn mang ra rượu quý hỏi anh.

 

Hiên Viên Thần lập tức đứng dậy cầm ly rượu bên cạnh, hai tay tiếp rượu, Tô Bách Ngôn liền rót cho anh một ly rượu trắng. Tô Thắm ở một bên có chút buồn cười: “Anh biết uống rượu trắng không?”

 

“Hôm nay cao hứng, uống một chút.”

 

Hiên Viên Thần cười đáp.

 

Lúc này Tô Bách Ngôn nâng ly với anh: “Đến, Tiểu Thần, uống một ngụm.”

 

Hiên Viên Thần nâng ly rượu uống một ngụm, hương rượu thơm nồng nóng bỏng cuộn xuống cổ họng, anh cố hết sức làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng anh vẫn thở ra một hơi.

 

Tô Thắm cười nhìn biểu tình của anh, trong mắt lộ ra sự dịu dàng cùng một chút lo lắng.

 

“Tiểu Thắm, nhanh mời người ta ăn cơm đi!”

 

Lý Thiến nói với con gái mình.

 

Tô Thắm gắp thức ăn vào bát của Hiên Viên Thần, anh mỉm cười, gắp bỏ vào miệng. Lý Thiến ở một bên vui mừng trong lòng, tình cảm của con gái và ngài tổng thống so với bà dự đoán còn tốt hơn.

 

“Bác trai, bác gái, lần này con đến đây là có chuyện muốn khẩn cầu hai người.”

 

Thần sắc Hiên Viên Thần nghiêm túc nhìn hai ông bà.

 

“Nói đi! Chuyện gì chúng ta cũng sẽ không để ý.”

 

Tô Bách Ngôn vội nói.

 

“Con muốn thỉnh cầu hai người gả Tô Thắm cho con.”

 

Hiên Viên Thần đưa ra lời thỉnh cầu chính thức, nghiêm túc.

 

Tô Bách Ngôn và Lý Thiến đều chấn động. Cùng với biểu tình cảm động và vui sướng của họ, hốc mắt Tô Thắm cũng hơi hơi ửng đỏ, cô không nghĩ đến, anh sẽ thận trọng hướng ba mẹ cô ngỏ lời như vậy.

 

“Được! Chỉ cần hai đứa yêu nhau, chúng ta đương nhiên đáp ứng.”

 

Lý Thiến có chút vui đến muốn khóc.

 

“Tiểu Thắm đáp ứng là được, chúng ta không có ý kiến. Bác chỉ sợ Tiểu Thấm nhà bác không đủ ưu tú.”

 

Tô Bách Ngôn cũng xúc động.

 

Hiên Viên Thần nhìn Tô Bách Ngôn: “Tiểu Thắm rất tốt, cô ấy vô cùng thích hợp trở thành tổng thống phu nhân tương lai.”

 

Cuối cùng, ánh mắt Hiên Viên Thần dừng trên người Tô Thắm, cho cô sự khẳng định.

 

Khoảng 8 giờ 30, Hiên Viên Thần vẫn ở trên bàn kính rượu Tô Bách Ngôn, không biết từ lúc nào đã uống hết hai ly rượu trắng. Dưới ánh đèn, mắt thường cũng thấy được da thịt anh đã ửng đỏ.

 

“Ba, đừng rót rượu cho anh ấy nữa, bình thường anh ấy không uống rượu như này.”

 

Tô Thắm nói với ba mình. Tửu lượng của ba cô hai ly chỉ là mở màn, nhưng đối với người không đụng đến rượu trắng như Hiên Viên Thần mà nói, hai ly rượu trắng là quá nhiều.

 

Tô Bách Ngôn cũng nhìn thoáng qua Hiên Viên Thần, nhanh chóng buông ly rượu xuống, không dám mời rượu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc