TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hoắc Minh thấy con trai trở về, liền cười lớn giới thiệu: “Tiêu Vũ à, giới thiệu chút, con trai bác, Kỳ Ngang.”

 

Nói xong lại nói với Hoắc Kỳ Ngang: “Kỳ Ngang, vị này chính là Triệu tiểu thư mà ba hay nhắc tới, tên là Trịnh Vũ. Con gọi con bé Tiểu Vũ là được.”

 

Ánh mắt của Trịnh Vũ nhìn lên người đàn ông bước vào nhà.

 

Một người cao lớn soái khí, khí chất phi phàm mà cô chưa từng Ề gặp, nhưng sớm đã nghe tới danh tiêng của anh, nên lúc này lòng ái mộ tất nhiên dâng trào lên.

 

“Phó tổng thống tiên sinh, chào anh. Rất vui được gặp anh.”

 

Ánh mắt Trịnh Vũ lộ ra tia kích động và chờ mong.

 

“Trịnh tiểu thư, xin chào.” Hoắc Kỳ Ngang vẫn duy trì sự khách khí và lịch sự.

 

“Kỳ Ngang, hai đứa trẻ tuổi có nhiều chủ đề để nói. Hai đứa nói đi, ba đi thư phòng.” Hoắc Minh liền tránh đi.

 

Lúc ông rời đi, còn dùng ánh mắt cảnh cáo con trai, ra hiệu anh phải chăm sóc tốt cho Trịnh tiểu thư.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn Trịnh Vũ, vừa hay anh cũng có chuyện cần nói với cô ta.

 

Trịnh Vũ hơi căng thẳng, nhưng cũng rất kích động mà nói: “Phó tổng thống tiên sinh, em rất vinh hạnh được cùng anh tham gia bữa tiệc.”

 

Lúc nãy Hoắc Minh đã nói với cô ta rồi, nhất định sẽ để Hoắc Kỳ Ngang đưa cô ta tới bữa tiệc, mà cô ta thì cũng tưởng đây là lời mời của Hoắc Kỳ Ngang, nên vô cùng vui mừng.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi xuống sô pha, anh bình tĩnh mà nhìn Trịnh Vũ: “Trịnh tiểu thư, ngại quá, bữa tiệc tối thứ sáu tôi có thể là sẽ không tham gia được. Nên rất xin lỗi, tôi không thể đưa cô đi cùng được.”

 

Sắc mặt Trịnh Vũ hơi kinh ngạc: “Anh không tham gia nữa sao?”

 

“Đúng thế, tôi vừa xem lịch trình, đã kín hết rồi. Có thể sẽ phải đi công tác, nên không thể tham gia nữa. Cho dù tôi có đi thì cũng chỉ tìm người nói mấy câu mà thôi, sẽ không ở lại lâu.”

 

“Không sao, em có thể đi cùng anh. Cho dù chỉ là chút thời gian ngắn ngủi, em cũng có thời gian.” Trịnh Vũ đương nhiên không muốn mắt đi cơ hội cùng anh xuất hiện tại bữa tiệc.

 

“Bỏ đi, Trịnh tiểu thư cũng rất bận, cộng thêm việc tôi chưa chắc chắn sẽ tới lúc nào, nên ngại quá. Tôi lên lầu tắm đã.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nói xong, gật đầu một cái, đứng dậy lên lầu.

 

Anh vừa lên lầu thì cháu trai Tiểu Huy đi tới, cùng anh đi vào phòng.

 

“Cậu, cô đó là ai vậy ạ? Sao cô ấy lại tới tìm cậu?”

 

“Cô ấy chỉ là khách của ông ngoại cháu.” Hoắc Kỳ Ngang đáp một câu.

 

“Ông ngoại hình như rất thích cô ấy. Cô ấy sẽ trở thành mợ cháu sao?” Tiểu Huy tò mò hỏi.

 

Hoắc Kỳ Ngang quay đầu, rất kiên định mà nói với cậu: “Không đâu.”

 

“Vậy lúc nào cậu sẽ tìm cho cháu một người mợ thế ạ?” Tiểu Huy lại hỏi.

 

Hoắc Kỳ Ngang hơi nheo mắt lại: “Cậu cũng hy vọng có thể tìm cho cháu một người, nhưng trước mắt vẫn không được.”

 

“ÀI Cậu thích cô xinh đẹp lần trước đúng không?” Tiểu Huy nhớ tới Kỷ An Tâm cậu gặp lần trước. Cậu của cậu còn nắm tay cô ây nữa kìa.

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng nghe hiểu. Anh cúi người hỏi: “Nếu cậu để cô ấy làm mợ cháu, cháu thích không?”

 

“Thích! Cô ấy rất đẹp. Cô ấy còn lái xe thể thao rất ngầu.” Tiểu Huy vô cùng sùng bái nói.

 

Hoắc Kỳ Ngang xoa đầu cậu một cái: “Cháu cũng nhìn ra được cô ấy rất ưu tú?”

 

“Cô ấy có phải rất có tiền không? Cậu, cậu có nhiều tiền bằng cô ấy không?”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghe vậy thì không khỏi ngắn ra, cũng rất bất lực mà thừa nhận: “Không, cô ấy nhiều tiền hơn cậu.”

 

Tiểu Huy cười hì hì: “Vậy cậu phải cố lên nhé! Nếu không cậu không theo đuổi được mợ ấy đâu!”

 

“Tên nhóc thối, ra ngoài đi.” Hoắc Kỳ Ngang đuổi cậu bé.

 

Tiểu Huy làm mặt quỷ rồi đi ra ngoài.

 

Hoắc Kỳ Ngang cởi áo khoác ra, trong đầu vẫn vang lên câu nói của cháu trai. Anh phải cố gắng thì mới có thể theo đuổi lại được cô sao?

 

Nếu anh có thể tìm được một cách, có thể có được trái tim cô lần nữa thì anh nhất định sẽ cố hết sức.

Bình luận

Truyện đang đọc