TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tô Thắm đẩy cửa đi vào, người đàn ông đang xem hồ sơ nhướng mắt, hơi ngơ ngác, sau đó mỉm cười hỏi: “Tỉnh rồi!”

 

Tô Thắm nhẹ nhàng đặt cà phê tới trước bàn nói: “Lần sau nếu ngài không ngủ thì tôi cũng sẽ không ngủ.”

 

Lời Thổ Lộ sa “Không được, gần đây cơ thể em không khỏe, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

 

“Tôi không sao.”

 

Tô Thắm lắc đầu nói.

 

Khoảng 3 giờ, cô theo anh trở lại tòa nhà văn phòng bên này. Đến khoảng 5 giờ 30, Tô Thắm mới rời khỏi văn phòng.

 

Tại một góc của hành lang, cô nghe thấy giọng nói của Lý Sâm.

 

“Hãy để cho đoàn xe chuẩn bị sẵn sàng, ngài tổng thống sẽ lập tức lên đường đến dinh thự của Lâm tướng quân.”

 

Bước chân Tô Thắm dừng lại, mà lúc này Lý Sâm cũng quay người, nhìn thế cô liền sửng sốt vài giây: “Tiểu Thấm, taạglàm m8 sao?”

 

“Vâng.”

 

Tô Thám gật đầu mỉm cười, Lý Sâm gật đầu với cô xong liền đi về hướng văn phòng của Hiên Viên Thần.

 

Tô Thắm bước vào thang máy, trong đầu nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lý Sâm, lại nghĩ đến Hiên Viên Thần nói buổi tối phải đi xã giao, hóa ra buổi xã giao của anh chính là đến Lâm gia làm khách.

 

Cháu gái của Lâm tướng quân chính là vị tiêu thư mà anh phải đi xem mắt kial Trái tim Tô Thắm âm thầm bị cào một cái, có chút đau lòng truyền đến.

 

Hiên Viên Thần từ trong văn phòng đi ra, Lý Sâm vừa báo với anh Tô Thắm đã làm rồi, Hiên Viên Thần gật đâu.

 

Tô Thấm ngồi trên xe, cũng không lập tức rời đi. Cô không khởi động xe, nhìn đoàn xe đã chuẩn bị xong ở cổng lớn toà nhà tổng thống.

 

Không lâu sau, Hiên Viên Thần ở trong vòng vây của Lý Sâm cùng vệ sĩ đi ra, ngồi vào trong một chiếc xe.

 

Bọn họ sắp xuất phát đi đến dinh thự Lâm gia. Tô Thắm yên lặng nhìn đoàn xe kia rời đi, thật lâu sau cũng không khởi động xe rời khỏi.

 

Dinh thự Lâm gia, đèn đuốc sáng trưng, tòa nhà vô cùng có phong cách Trung Hoa cổ điển, giữ nguyên hơi thở nồng đậm của trăm năm lịch sử. m.

 

Lâm Băng Nguyệt mặc một thân váy dài màu quả mơ đứng đợi ở cửa. Trong mắt cô tràn ngập chờ mong cùng vui sướng. Cô cúi đầu tự đánh giá quần áo trên người mình, sau đó lại hỏi người giúp việc bên cạnh: “Dì Dương, dì xem quần áo của con có chỗ nào không ồn không?”

 

“Tiểu thư đừng lo lắng, hôm nay cô rất đẹp.”

 

Dì Dương vui vẻ nói với cô ta.

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi mỉm cười: “Con hy vọng mình có thể càng xinh đẹp hơn.”

 

Mỗi người con gái đứng trước mặt người đàn ông mình thích đều sẽ sinh ra một loại không tự tin, sợ khuyết điểm của bản thân sẽ bị người đó phát hiện.

 

6 giò 30, cô nghe ở cổng lớn truyền tới tiêng động cơ xe, mà lúc này, ông nội cùng ba của cô đều đã ra nghênh đón.

 

“Băng Nguyệt, một lát nữa nhớ phải tiếp đón ngài tổng thống thật tốt.”

 

Lâm lão gia thận trọng dặn dò một tiếng.

 

“Vâng! Cháu biết rồi.”

 

Lâm Băng Nguyệt xấu hỗ đáp.

 

Lúc này, ba chiếc xe màu đen có rèm che từ công tiên tới. Chiếc xe ở giữa dừng lại, ba Lâm chủ động tiến đến mở cửa xe, ngay sau đó, Hiên Viên Thần bước xuống.

 

“Chào ngài, ngài tổng thống.”

 

Lâm tướng quân tiến lên cùng Hiên Viên Thần bắt tay.

 

Hiên Viên Thần mỉm cười: “Lâm lão ¿óng ..

 

quân, đã lâu không gặp.”

 

“Đúng vậy! Thoáng một cái đã một năm không gặp. Lần trước gặp mặt là ở buổi lễ trao giải.”

 

Lâm lão tướng quân cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc