TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Kiều Việt Duuơng không còn cách nào khác ngoài khuyên nhủ: “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là con dưỡng thương cho tốt, chuyện tra án, để sau hãy nói.”

 

Kiều Mộ Trạch cúi đầu, liếc mắt nhìn chân vừa mới gỡ thạch cao. Bây giờ anh cũng chỉ có thể dưỡng thương trước, bên Trang Noãn Noãn, vệ sĩ của anh sẽ bảo vệ cô, mà trợ lý Dương Lệ thì phụ trách một ngày ba bữa và đồ dùng cần thiết.

 

Trang Noãn Noãn cũng là một người rất giỏi ở nhà, ba năm qua, cũng ít khi cô có thời gian nghỉ ngơi như vậy. Cô có thể viết bài hát, phổ nhạc qua ngày. Bây giờ, hai bài hát của cô, đã phổ xong phác thảo, ở trong biệt thự an tĩnh, điểm thích hợp nhất là khiến cô tự phát huy trí tượng tưởng, tìm kiếm linh cảm.

 

Mỗi ngày đúng ba móc thời gian, có thể gọi điện với Kiều Mộ Trạch, nhưng bình thường cô đều chờ anh gọi tới. vì cô sợ cô gọi tới nhỡ đâu làm phiền anh nghỉ ngơi hoặc là đang có cuộc họp thì không hay.

 

Trang Noãn Noãn cũng thường gọi điện thoại với bà ngoại, cũng nói cho bà biết tình hình hiện tại của cô. Bà ngoại cũng hỏi tình hình tình cảm của cô, đặc biệt quan tâm chuyện của cô và Tiểu Mộ, bà lão còn không biết Tiểu Mộ chính là Kiều Mộ Trạch nữa.

 

Trang Noãn Noãn cũng đã thừa nhận trong điện thoại là cô thích anh, anh rất tốt với cô, rất chăm sóc cô, bà lão nghe xong thì vui vẻ, bà đúng là đã nhìn trúng hai đứa này.

 

Trang Noãn Noãn rót một cốc trà ngồi trên ban công uống, chống cằm, vừa nhìn ngắm ánh nắng chiều rực rỡ, vừa chờ đợi điện thoại của Kiều Mộ Trạch. Bởi vì buổi tối cô hay sợ, vì vậy, anh luôn gọi điện thaoij cho cô vào lúc này.

 

Đúng năm giờ rưỡi, điện thoại di động của cô vang lên, Trang Noãn Noãn lập tức vui vẻ nghe: “Alo, bận xong rồi Vài “Ừ, vừa xong, đang làm gì vậy?”

 

“Đang ngắm hoàng hôn, hôm nay hoàng hôn đẹp cực.”

 

Trang Noãn Noãn cười nói.

 

Lúc này ở trong một bệnh viện tư nhân nằm trung tâm thành phố, ở trên tầng cao vút, bóng người thon dài của Kiều Mộ Trạch ngồi trên ghé salon ở cửa sổ sát đất,cũng nhìn ngắm một rặng ánh chiều, anh cong môi nở nụ cười: “Thật sao? Đẹp lắm à2”

 

“Ừ, đẹp vô cùng, có ráng hồng.”

 

Kiều Mộ Trạch bỗng thấy nhớ cô vô cùng, rất muốn ôm cô vào lòng, cùng cô ngồi trên ban công, nhìn phong cảnh trước mắt này. Rất muón cúi đầu là có thể hôn cô một cái, xoa xoa sợi tóc mềm mại của cô, nhớ mong tất cả về cô.

 

Đã qua hơn một tuần lễ, anh nghĩ là mình có thể áp được nỗi nhớ nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói của cô, cảm xúc cứ cuồn cuộn.

 

“Bài hát mới của em anh có thể thành người đầu tiên nghe được không?” Kiều Mộ Trạch biết dạo này cô vội vàng phổ nhạc cho hai bài hát mới, muốn biết thành quả của cô.

 

Trang Noãn Noãn nghe xong, không khỏi ngại ngùng cười: “Còn chưa phổ xong mà. Có điều, em có thể ngâm cho anh một ít, anh muốn nghe không?”

 

“Muốn nghe.” Trong giọng của Kiều Mộ Trạch lộ vẻ chờ mong.

 

Trang Noãn Noãn do dự mãi lâu mới nhẹ nhàng ngâm nga một ít giai điệu, giọng cô mẹ nhàng lại vui tươi, đi sâu vào trong trái tìm người đàn ông, dường như có thể tưởng tượng ra, cô ở đầu kia vừa đỏ mặt vừa ngâm nga cho anh.

 

“Được rôi, anh thây thê nào? Nghe hay không?” Trang Noãn Noãn hỏi anh.

 

“Ừ, rất hay, chờ mong thành phẩm của em.”

 

“Vậy còn phải một thời gian nữa. Em đang cố gắng.”

 

“Có lên, anh tin em.” Kiều Mộ Trạch cho cô động lực.

 

Trong lúc trò chuyện, Kiều Mộ Trạch nhìn thời gian, y tá sắp tới rồi, anh trầm giọng nói: “Được, vậy anh làm việc trước, lát nữa gọi cho em.”

 

“Được, anh làm đi.” Trang Noãn Noãn ngoan ngoãn đáp lời.

 

Kiều Mộ Trạch tắt máy, ánh mắt nhìn về phía tới biệt thự của anh, rõ ràng gần như vậy nhưng anh không thể đi gặp cô.

 

Lúc này Kiều Huy Dương đã xuất ngoại, thế nhưng ông ta vẫn để Lý Đạt ở lại, ngày hôm nay Lý Đạt đưa tới một tin tức tốt cho ông ta. Người tài xế lần trước đã chết.

 

“Chết rồi? Cậu chắc chứ? Không phải cậu làm chứ?” Kiều Huy Dương không cho Lý Đạt phá chuyện của ông ta.

 

“Kiều phó tổng, tôi không làm thật mà, là hắn ta tự mình uống rượu lao xuống sông mà chết đuối.”

 

“Vậy thì đúng là trời giúp tôi, tôi còn lo lần này anh cả sẽ mò ra được tôi. Bây giờ xem ra, bọn họ cũng chẳng tra được gì cả.”

 

“Đúng vậy ạ, lần này chúng ta trả bằng tiền mặt, không gửi vào tài khoản ngân hàng của hắn ta. Cảnh sát cũng không tra được.”

Bình luận

Truyện đang đọc