TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Nặc ngồi trên sofa, Ôn Lương Diệu đưa sữa cho cô: “Uống một chút làm dịu cỗ họng, hôm nay em hát đến giọng đều có chút khàn.”

 

Hình Nhất Nặc nhận lấy: “Vẫn tốt, ít nhất cũng hoàn thành tốt.”

 

“Nếu em muốn một ít công việc, anh có thể thay em sắp xếp.”

 

Ôn Lương Diệu cũng đau lòng cô, nói nghỉ ngơi lại vẫn làm việc.

 

“Chỉ còn vài cái quảng cáo thôi! Là do lúc trước đồng ý rồi, em vẫn nên hoàn thành xong!” Hình Nhất Nặc đối với công việc vẫn luôn có trách nhiệm.

 

“Tối nay về nhà anh, chúng ta đi mua một ít lễ vật đi! Không thể đến tay không được.” Hình Nhất Nặc nói.

 

“Đều là người một nhà rồi. Ba mẹ anh cũng không để trong lòng đâu.” Ôn Lương Diệu trầm thấp cười nói.

 

Hình Nhất Nặc cong môi cười ngọt ngào: “Đúng, người một nhà.”

 

“Đúng, đi mua một chút quà cho cháu của anh.” Ôn Lương Diệu cũng muốn tặng cho cháu mình một món quà.

 

Từ Ôn gia trở về, đã sắp 10 giờ tối, Hình Nhất Nặc mệt mỏi nằm xuống sofa, toàn thân thả lỏng.

 

Ôn Lương Diệu ngồi bên cạnh cô, vươn tay vuốt mái tóc dài của cô: “Đi tắm đi.”

 

“Em chơi game một chút.” Hình Nhất Nặc cầm điện thoại muốn thư giãn một chút.

 

Ôn Lương Diệu theo cô: “Được rồi! Anh đến thư phòng một lúc, tắm xong gọi anh.”

 

“Đợi chút, em bị kẹt ở cửa này, không qua được, anh có thể giúp em qua không?” Hình Nhất Nặc đưa điện thoại cho anh.

 

Ôn Lương Diệu vươn tay nhận, nghiêm túc giúp cô qua cửa.

 

Hình Nhất Nặc lập tức ngồi bên cạnh, dựa sát vào anh, có bạn trai chỉ số thông minh cao chính là tốt như vậy.

 

Ngay đến chơi trò chơi đều có thể nhờ anh giúp đỡ, hơn nữa mỗi lần đều chỉ 1 lần liền qua.

 

Ôn Lương Diệu nhẹ nhàng thay cô chơi qua một cửa, đưa điện thoại cho cô.

 

Hình Nhất Nặc tiến đến hôn lên sườn mặt anh: “Chồng em thật giỏi.”

 

Ôn Lương Diệu chớp mắt: “Đó là tất nhiên.”

 

Hình Nhất Nặc lập tức bật cười, đẩy anh: “Đi làm việc đi! Có phải anh lại viết kịch bản mới không?”

 

“Anh đã hoàn thành hai kịch bản trong tay, chờ khi nào em rảnh thì quay.” Ôn Lương Diệu nói với cô.

 

Hình Nhất Nặc gật đầu: “Được! Đợi đến lúc em muốn đóng phim, em liền quay!”

 

*ÙP “Anh có thể viết một chút về đề tài huyền huyễn không? Em thích mặc đồ cổ trang, cảm giác phiêu phiêu dục tiên.”

 

“Nếu như vậy, em phải treo dây cáp rất cực khổ.” Ôn Lương Diệu cúi người, ngón tay thon dài búng lên trán cô.

 

Hình Nhất Nặc cong môi cười: “Tuy rằng giai đoạn trước quay phim rất mệt, nhưng mà hình ảnh tạo ra thật sự rất tiên, rất đẹp đó. Em rất thích.”

 

Ôn Lương Diệu nhìn bộ dạng chờ mong của cô, anh gật đầu: “Được, anh gần đây sẽ thay em suy nghĩ một chút, thử viết một bộ.”

 

“Em tin tưởng chồng em có thể viết ra một kịch bản thật hot.”

 

Hình Nhất Nặc hạnh phúc nói.

 

Ôn Lương Diệu ừ một tiếng: “Tranh thủ để không khiến em thát vọng.”

 

Nhìn Ôn Lương Diệu đi về hướng thư phòng, Hình Nhất Nặc lập tức chơi tiếp trò chơi.

 

h Hình Nhất Nặc chơi một lúc liền tháy tin nhắn của cô vang lên.

 

Cô mở ra, là Kiều Nam gửi tới, hỏi cô đã ngủ chưa.

 

“Vẫn chưa, đang chơi trò chơi.” Hình Nhát Nặc trở lời một câu.

 

“Nhất Nặc, em thật sự quyết định hai năm này không quay phim sao? Vậy thì quá đáng tiếc, em nỗi tiếng như vậy, chị cảm thấy em hẳn là nên tiếp tục đóng vài bộ.” Trong giọng điệu của Kiều Nam đều là đang khuyên cô.

 

Hình Nhất Nặc trả lời: “Quay phim có chút mệt mỏi, nên muốn nghỉ ngơi thả lỏng hai năm, chị cố lên!”

 

“Kịch bản của Ôn tiên sinh không phải vẫn luôn đưa cho em đóng sao? Vậy kịch bản mới của anh ấy làm sao bây giờ?”

 

“Anh ấy viết xong hai bộ, trước mắt vẫn chưa bắt đầu kế hoạch quay.”

Bình luận

Truyện đang đọc