TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trang Noãn Noãn bối rối không biết làm sao, đành vươn tay ra lấy một miếng, nhưng cô vẫn chưa chọn được đối tượng!

 

Ầ Làm sao bây giờ? Trang Noãn Noãn căn môi, do dự không quyết định được.

 

Đột nhiên, một người đàn ông chủ động lên tiếng: “Để tôi.”

 

Không phải Kiều Mộ Trạch thì còn ai vào đây nữa?

 

Trang Noãn Noãn lập tức ngắng đầu lên, lắc lắc: “Tôi… tôi không có chọn anh.”

 

Thế nhưng, người đàn ông đã đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn vững chắc của anh bao lấy cô.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nắm chặt tay cô, cầm lấy quả anh đào trên tay cô, nhét vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô. Trang Noãn Noãn lập tức cắn chặt lại theo bản năng.

 

Và giây tiếp theo, người đàn ông cúi xuống, đôi môi mỏng áp lên đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Trang Noãn Noãn sợ đến mức nuốt trọn quả anh đào vào miệng, nhưng hơi thở trong trẻo của người đàn ông lại luồn vào, lấy quả anh đào từ miệng cô ra, rồi nuốt vào miệng của mình.

 

Anh vừa lui người ra, vừa ưu nhã nhai nuốt quả anh đào, vô cùng mờ ám.

 

Trang Noãn Noãn mặt đỏ như tôm luộc, cô nhìn người đàn ông trước mặt mà muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất đẻ chui vào.

 

Sao lại có thể như vậy?

 

Những người xung quanh may mắn được chứng kiến cảnh một vị bá đạo tổng tài cưỡng hôn.

 

Diệp Mạn Ni tức đến sắp phát điên, cô ta nắm chặt tay đến nỗi móng tay đâm hẳn vào sâu da thịt. Cô ta cảm thấy Trang Noãn Noãn đang cố ý câu dẫn Kiều Mồ Trạch.

 

Khi Kiều Mộ Trạch hôn Trang Noãn Noãn, Lam Sơ Niệm lập tức quay đầu trốn đi. Lam Thiên Hạo mỉm cười, áp khuôn mặt nhỏ của cô vào ngực anh, không cho cô xem cảnh này.

 

Đợi đến lúc Lam Sơ Niệm lại ngắng đầu lên, che miệng cười khì. Nhìn dáng vẻ hận không thể ngất đi tại chỗ của Trang Noãn Noãn, cô cảm thấy rất thú vị.

 

Sau đó, đến lượt một nhân viên thực hiện, rồi đến Diệp Mạn Ni.

 

Chu Đào đã hỏi một câu hỏi bất kì để kết thúc vấn đề này của Diệp Mạn Ni.

 

Lúc này, Lam Thiên Hạo không muốn chơi nữa, anh liếc nhìn thời gian trên cổ tay rồi nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta hãy kết thúc phần chơi sớm, đẩy bánh kem ra để Lam Sơ Niệm ước nguyện rồi chúng ta cùng ăn bánh kem đi!”

 

Lâm Thiền lập tức cảm thấy thất vọng, vẫn chưa đến lượt cô ta chơi! Nhưng Lam Thiên Hạo đã sắp xếp thời gian cả rồi, cô ta cũng không thể có ý kiến gì.

 

Sắc mặt Trang Noãn Noãn đỏ bừng, vội vàng núp sau lưng một nữ nhân viên, mà đầu óc cô vẫn đang rất mông lung.

 

Lam Sơ Niệm đi tới, năm lấy cánh tay của cô, ghé sát vào tai cô nói: “Noãn Noãn, không sao đâu! Kiều Mộ Trạch đẹp trai vậy mà, cậu cũng đâu có chịu thiệt đâu!”

 

Noãn Noãn không biết nên cười hay khóc, chỉ có cô tham gia mới biết loại trò chơi này thực sự rất tra tấn người khác.

 

“Có điều, vừa nãy mình thấy Mạn Ni hình như rất ghen tị, không biết liệu có phải cậu ấy ghen với cậu không?” Lam Sơ Niệm thở dài, cô không muốn các thành viên trong nhóm hiểu lầm.

 

Trang Noãn Noãn nhìn gương mặt đang dài thược ra của Diệp Mạn Ni, cô cũng thầm cảm thấy bát lực, cô không biết phải làm sao với loại chuyện này.

 

Lúc này, một chiếc bánh sinh nhật sáu tầng rất dễ thương được đẩy ra, trên đó có viết tên Lam Sơ Niệm, còn có những chữ cái vo cùng dễ thương, đẹp đế tinh xảo, mùi thơm của bánh tràn ngập sảnh tiệc.

 

Trên đó có một cặp nến số 22 tuổi đại biểu cho tuổi của cô, ánh nến cháy lay lắt.

 

Có người tắt đèn đi, mọi người cùng nhau hát bài hát mừng sinh nhật, Lam Thiên Hạo đứng bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

 

Lam Sơ Niệm chắp tay, nhắm mắt lại, khuôn mặt nõn nà hiện rõ sự mong đợi đầy nghiêm túc.

 

Cô đang ước một điều ước, sau khi ước xong, cô cúi xuống, thổi tắt nến đi.

 

Đèn được bật sáng, có thể bắt đầu cắt bánh rồi.

 

Khi Lam Sơ Niệm đang cầm dao định cắt bánh thì một bàn tay dày ấm áp nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Để anh giúp em.”

 

Lam Sơ Niệm nhìn thấy anh cả ở phía sau, cô gật đầu, hai người cùng cắt nhát dao thứ nhát.

 

Trang Noãn Noãn nấp sau lưng nữ nhân viên, không tới gần.

Bình luận

Truyện đang đọc