TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tô Thắm nhìn sợi dây truyền trên tay, ngắng đầu mỉm cười: “Cảm ơn bác ạ, con rất thích.”

 

Trình Tuyết Lam lại tìm một hộp trang sức nữa, lấy một cái dây chuyền kim cương, một đôi bông tai, một chiếc trâm hoa hồng đặt vào một cái hộp, bà đậy nắp lại rồi đưa cho Tô Thắm: “Những món đồ này, tạm giao cho con trước, những lúc bình thường hay là tới những bữa tiệc quan trọng đều có thể mang ra đeo.”

 

Bởi vì mỗi một món đồ ở đây đều được nhận từ những hoàng tộc cao quý.

 

“Bác gái những thứ này quá quý giá, con không thể nhận được.”

 

Có một sợi dây chuyền thôi Tô Thắm cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

 

Trình Tuyết Lam nở nụ cười: “Sau này chúng ta sẽ trở thành người một nhà, nếu sau này con ra ngoài thì sự hiện diện của con chính là đại diện cho bộ mặt của dòng dõi Hoàng thất chúng ta, những thứ của bác cũng sẽ là của con, giờ đây con chính là bác của năm đó, nhận lấy đi! Bác cũng không dùng đến những thứ này, con cần hơn bác.”

 

Tô Thắm không nói lên lời, thế nhưng trong nội tâm lại vô cùng cảm động, trước khi tới là bất an nhưng giờ đây lại vô cùng cảm động. Cô muốn học được sự lanh lợi, sự rộng lượng dịu dàng, trong cứng rắn ngoài mềm dẻo trên người Trình Tuyết Lam.

 

“Con cảm ơn bác, con nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

 

Tô Thắm cam đoan nói.

 

“Cố hết sức là được rồi, mỗi một tổng tống phu nhân đều có những thành tựu và thành tích khác nhau, bác tin rằng con cũng sẽ thành công.”

 

Có được lời cỗ vũ và ủng hộ như vậy trong lòng Tô Thắm cũng không còn trở ngại gì nữa, cô đồng ý đứng bên cạnh Hiên Viên Thần và cùng anh trải qua những vinh quang và tủi nhục suốt cuộc đời này.

 

Hiên Viên Thần giúp ba sửa ống nước xong thì quay lại phòng khách, phát hiện không thấy mẹ và Tô Thắm đâu nữa trong lòng không khỏi có chút căng thẳng, thế nhưng đúng lúc này đây anh lại nghe được có tiếng bước chân đi xuống, Tô Thắm đang khoác tay mẹ anh vừa nói vừa cười đi xuống.

 

Trong lòng anh cũng trở nên thả lỏng, đôi môi mỏng khẽ nhéch lên ý cười, khi thấy cảnh tượng này anh vô cùng vui vẻ.

 

“Sửa xong rồi sao?”

 

Trình Tuyết Lam hỏi anh.

 

“Vâng! Đã sửa xong rồi a.”

 

Hiên Viên Thần đáp một tiếng.

 

Ánh mắt của Hiên Viên Thần và Tô Thắm chạm vào nhau, hai ánh mắt cùng nhìn về một phía, tình yêu trong nháy mắt liền tràn đầy nội tâm đôi bên.

 

Cũng sắp tới năm giờ rồi, Trình Tuyết Lam nói với con trai: “Con đi với Tô Thắm đi để mẹ đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.”

 

“Vâng.”

 

“Bác gái để con giúp bác.”

 

Tô Thắm chủ động đề nghị.

 

“Không cần đâu, con cứ đi với Tiểu Thần đi, hai đứa đi dạo một chút trở về liền có cơm ăn rồi, phong cảnh trong vườn cũng không tệ.”

 

“Vâng.”

 

Tô Thắm cười đồng ý, Hiên Viên Thần duỗi tay dắt Tô Thám từ trên sofa đứng dậy, lấy khăn quàng cổ của anh đeo lên cho cô. Trình Tuyết Lam thấy vậy cũng không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy may mắn vì bà đã không phá hỏng hạnh phúc của cậu nhóc, ép nó lấy một người phụ nữ mà nó không yêu.

 

| Nghĩ tới Lâm Băng Tuyết, Trình Tuyết Lam liền cảm thấy mắc nợ cô, xem ra hôm nào phải tới Lâm gia một chuyến mới được.

 

Hiên Viên Thần dẫn Tô Thám ra ngoài tản bộ, khung cảnh sân vườn dưới ánh hoàng hôn trông rất đẹp.

 

Đoạn Tử Hiên đang ngồi trong phòng làm việc của một bộ phận, cả người có một loại cảm giác tựa như đang phải kìm nén một cái gì đó, lúc này đây cấp trên của anh ta đi tới, bộ dáng có chút lười biếng đem một phần tài liệu để trước mặt anh ta: “Tiểu Đoạn à! Cậu xem tập tài liệu này đi rồi mai viết một phần báo cáo nộp lên, phải tường tận và nghiêm túc, phần báo cáo lần trước cậu làm khiến tôi vô cùng không hài lòng, có gắng cải thiện một chút.”

 

Một nhân viên phó cấp ở bên cạnh đi tới, khinh thường nở nụ cười: “Không phải là từ bên trên đi xuống sao? Sao ngay cả một phần báo cáo cũng làm không xong vậy.”

 

Đoạn Tử Hiên siết chặt nắm tay lại, anh ta cắn răng đứng lên, ngắng đầu lên nhìn cấp trên: “Tôi không làm nữa, các người ai thích làm thì làm đi.”

 

“Ò! Còn nói không làm cơ à! Cậu cho rằng tôi đồng ý hoan nghênh một cấp dưới như cậu sao! Một kẻ vô tích sự, chuyển tới tay tôi, tôi còn thấy chướng mắt!”

 

Đoạn Tử Hiên xoay người đấm một quyền lên trên bàn: “Ông nói đủ chưa.”

Bình luận

Truyện đang đọc