TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ăn sáng xong, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cùng đi ra ngoài, Hình Nhất Phàm đi thẳng đến một nơi cao cấp, mua vài hộp yến sào thượng hạng rồi để lên xe, anh định lúc nào anh ở nhà, anh sẽ chưng yến sào cho cô ăn.

 

Bạch Hạ đang ngồi trong xe của anh, khi đi ngang qua một cửa hàng thiết kế áo cưới, cô không khỏi chống cằm, tò mò ngắm nhìn.

 

Hình Nhất Phàm bắt gặp ánh mắt của cô, anh ôn tồn hỏi: “Có mệt không, em có muốn về nhà không, hay lại đi mua sắm?”

 

*Đi đâu mua sắm vậy anh?” Bạch Hạ chớp mắt hỏi.

 

“Chúng ta đi xem váy cưới đi! Đến cửa hàng của dì chúng ta.” Hình Nhất Phàm mỉm cười nói.

 

Bạch Hạ nghe vậy lập tức vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục nói: “Được! Được! Chúng ta đi xem thử đi!”

 

Cửa hàng của Tưởng San cũng có váy cưới cao cấp, cửa hàng của bà ấy đã được mở rộng thêm, hai tầng trên cùng đều dành cho các thiết kế váy cưới. Bà ấy đã chiêu mộ các nhà thiết kế hàng đầu quốc tế để về thiết kế cho mình, mà đích thân bà ấy sẽ dẫn dắt nhóm của mình làm thủ công để tạo ra một chiếc váy cưới cổ điển hoàn hảo.

 

Chính vì vậy, váy cưới và áo dạ hội của bà luôn được giới thượng lưu yêu thích.

 

Khi Hình Nhất Phàm dẫn Bạch Hạ bước vào trong, những người phục vụ ở đây đều đã biết tin vui của họ.

 

“Nhị thiếu gia, người dắt Nhị thiếu phu nhân đến đây chọn váy cưới đúng không ạ? Bà chủ vẫn cứ nhắc mãi, hỏi khi nào hai người mới sang đây đấy!”

 

Hình Nhất Phàm mỉm cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đến đây chọn váy cưới, chuẩn bị lật tung hết máy bộ váy bảo bối của dì nhỏ đây.”

 

Bạch Hạ ở bên cạnh không khỏi che miệng cười.

 

“Nhị thiếu gia, lễ cưới của cậu, bà chủ của chúng tôi đã sớm lên kế hoạch chuẩn bị cả rồi, đừng nói đến bảo bối của bà ấy, bà ấy còn định về hưu, giao cả cửa hàng này cho hai người quản lý ấy chứ!”

 

Tin tức này Tưởng San đã tiết lộ từ lâu, bà không có con nối dõi, chỉ có ba đứa cháu này là tiểu bối thân cận nhất của bà, sau này bà sẽ giao hết toàn bộ sản nghiệp lại cho chúng.

 

Hình Nhất Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Dì nhỏ của tôi nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, cửa hàng này vẫn là để bà ấy tự quản lý mới được.”

 

Anh đang nói thì bổng nghe thấy một giọng nói trưởng thành quyên rũ truyền đến: “Sống quá lâu cũng không tốt.

 

Dì không muốn sống lâu trăm tuổi, dì chỉ muốn đám nhỏ các con ân ái hạnh phúc với nhau là được rồi.”

 

Tưởng San mặc một bộ váy dạ hội sang trọng bước chằm chậm từ trên tầng hai xuống, nhìn bề ngoài đầy phong tình của bà, không thể nào nhìn ra được bà đã ngoài năm mươi, ngược lại bà vẫn giữ được khí tức của tuổi ba mươi.

 

“Dì nhỏ, Hạ Hạ và cháu vừa hay có thời gian đến đây gặp dì. Mẹ cháu có nói với dì về đám cưới của tụi cháu chưa?”

 

Hình Nhất Phàm dắt tay Bạch Hạ đi về phía Tưởng San.

 

Tưởng San cười nói: “Ngoại trừ người nhà của cháu, người đầu tiên mà mẹ cháu nói chính là dì.”

 

“Dì nhỏ.” Bạch Hạ gọi.

 

Tưởng San lập tức nhìn cô nở nụ cười, dùng ánh mắt nhìn người nhiều năm của bà có thể nhận ra được trên người Bạch Hạ tựa hồ có thêm một loại khí chất khác, xem ra ở bên cạnh cháu trai của bà, Bạch Hạ sau này cũng sẽ trở thành một vị thiếu phu nhân ôn hoà, nho nhã.

 

“Nào, đi lên đây với dì! Dì đã chuẩn bị trước lễ phục tân hôn và áo cưới cho các cháu rồi. Các cháu xem có thích hay không?” Tưởng San cũng đang đợi bọn họ đến.

 

Bạch Hạ nắm lấy cánh tay của Hình Nhất Phàm đi theo lên lầu, các trợ lý của Tưởng San cũng ngay lập tức theo sau để giúp đỡ, bưng trà rót nước.

 

Bạch Hạ nhìn thấy cả cái trưng bày rộng hơn 1.000m2, trong lòng không khỏi thầm cảm thán, cô cảm thấy Tưởng San thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời, bà ấy có bản lĩnh như vậy, lại điều hành một công việc kinh doanh đẹp đẽ như vậy, đây quả là công việc mà mọi người phụ nữ đều ngưỡng mộ.

 

Bạch Hạ không khỏi đi tới bên cạnh cửa kính, thưởng thức từng bộ váy một, bởi vì cô thật sự cảm thấy mỗi một bộ váy đều rất hoàn mỹ.

 

Hình Nhất Phàm ngồi trên ghé sofa, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của Bạch Hạ, trong mắt mang theo ý cười, Tưởng San ngồi xuống bên cạnh anh, nói với Hình Nhất Phàm: “Hai ngày trước, chị dâu của cháu đưa Vũ Điềm sang đây, đứa nhỏ này cũng muốn có một bộ váy cưới nhỏ, chuẩn bị làm phù dâu cho đám cưới của cháu đầy!”

 

“Đúng vậy, cháu quyết định để Vũ Điềm làm phù dâu cho tụi cháu.” Hình Nhất Phàm gật đầu.

 

“Dì đã đo kích thước cho con bé, hai ngày nay cũng đã bắt đầu may váy cho con bé rồi. Đứa nhỏ này càng lớn lên càng xinh đẹp, sau này chắc cũng sẽ là một đại mỹ nhân đây!” Lúc này đây, Tưởng San cũng được cảm nhận chung niềm hạnh phúc khi có con cháu của chị mình.

Bình luận

Truyện đang đọc