TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 2531:

 

Cậu nhóc buông Hứa Tâm Duyệt ra, quay người liền cầu xin ba đang đứng ở đằng sau: “Daddy, daddy có thể cho chị Tâm Duyệt một vị trí làm việc không, con xin daddy đấy.”

 

“Công ty của daddy không tuyển người.” Có Thừa Tiêu cự tuyệt một cách lạnh lùng.

 

Hứa Tâm Duyệt quay người, chỉ có thể nhân lúc cậu nhóc không ôm chân của cô, rời đi. Cô vừa mới đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy sau lưng oa một tiếng, bạn nhỏ Có Dĩ Mục đau lòng khóc lớn lên, vừa khóc, vừa chạy theo cô.

 

Cảnh này, bạn nhỏ Cố Dĩ Mục chạy theo cô giống như là một đứa bé bị mẹ bỏ rơi, đáng thương đang đuổi theo mẹ của nó vậy.

 

Cố Thừa Tiêu đúng là không chịu nổi con trai nữa rồi, chẳng qua chỉ là chia tay với một người phụ nữ xa lạ thôi, có cần phải làm giống như là người thân sắp mắt như vậy hay không? Mắt mặt hay không hả?

 

Hứa Tâm Duyệt mới đi được mười mấy mét thôi, đã nghe thấy tiếng cậu nhóc đang đuổi theo, nước mắt không tự: chủ được rơi xuống, cuối cùng cô cũng không nhịn được quay người, thì nhìn thấy cậu nhóc mặt mũi đều là nước mắt lao đến ôm lấy chân của cô.

 

“Đừng đi mà, em không muốn chị Tâm Duyệt đi đâu…”

 

Cậu nhóc vừa khóc vừa ôm thật chặt chân cô.

 

Hứa Tâm Duyệt nhanh chóng lau nước mắt, nhìn về phía Cố Thừa Tiêu, trong lòng cô cũng không hy vọng cậu nhóc đau lòng như vậy, nhưng mà, cô thật sự không biết phải làm sao.

 

Cô không nỡ, cũng không nhẫn tâm rời đi như vậy.

 

Có Thừa Tiêu đang chuẩn bị đi đến, thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe đến, có thể trực tiếp lái xe vào nhà anh, trừ xe của mẹ anh ra, thì không còn ai có quyền như vậy.

 

Cho nên, lúc này, tiếng xe sắp đi vào trong vườn đó, là xe của mẹ anh.

 

Sắc mặt của Cố Thừa Tiêu hơi chút thay đổi, nói với con trai vẫn đang ôm chân Hứa Tâm Duyệt: “Nhanh chóng mang cô ta vào trong trốn đi, đừng để bà nội con nhìn thấy cô ta.”

 

Cậu nhóc nghe xong, lau nước mắt, tò mò hỏi: “Vì sao?”

 

“Làm theo lời daddy là được.” Cố Thừa Tiêu nói xong, nói với Hứa Tâm Duyệt: “Cô không thể xuất hiện trước mặt người nhà tôi được, đi trốn đi.”

 

Hứa Tâm Duyệt cũng không ngờ, lại trùng hợp như vậy, người nhà của anh lại đến, không cần Cố Thừa Tiêu nhắc nhở, cô cũng biết, với thân phận của cô thì không thể nào đến đây được.

 

Nếu như không may để Hứa An An biết cô đến nhà Có Thừa Tiêu, chắc chắn sẽ lại là một trận tai nạn.

 

Hứa Tâm Duyệt dắt tay cậu nhóc, có chút bối rối hỏi: “Tiểu Mục, nhanh dẫn chị đi trốn đi.”

 

Cậu nhóc liền hiểu chuyện gật đầu, cũng rất là vui mừng: “Chị Tâm Duyệt, đi theo em, mình đi từ cửa sau vào.”

 

Hứa Tâm Duyệt đi theo cậu nhóc nhanh chóng chạy về phía khác của sân cỏ, đấy là phía của cửa sau, Cố Thừa Tiêu nhìn hai người đi sang bên đó rồi, mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết là tối hôm nay mẹ sẽ đến.

 

Cố Thừa Tiêu bước đến chỗ đỗ xe ở trong sân, khi anh nhàn nhã đi đến chỗ con đường nhỏ trồng một hàng trúc, đột nhiên nhìn thấy xuống xe ở bên cạnh mẹ anh, còn đứng một cô gái.

 

Hứa An An cũng đến.

 

Khuôn mặt đẹp trai của Cố Thừa Tiêu nhăn lên một chút, mẹ vậy mà không thông báo với anh đã đưa người của Hứa gia đến?

 

Nhưng mà, Cố Thừa Tiêu vẫn đang ở trong vườn, chắc là điện thoại của mẹ anh cũng không nghe thấy.

 

Hứa An An nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ con đường nhỏ, cô ta liền ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy dưới ánh chiều tà, một bóng người cao lớn thanh lịch đang đi về phía này, trái tim của cô ta không khống chế được đập loạn nhịp lên.

 

Anh thật đẹp trai!

 

Hồng Mỹ San nhìn con trai, cười nói: “Con xem mẹ đưa ai đến này, An An nhớ Tiểu Mục, nên cùng đến đây ăn bữa tối.”

 

Nói xong, trong một chiếc xe khác ở ngoài cửa, người hầu của bà mang thức ăn dùng cho bữa tối đến.

 

“Thừa Tiêu, anh không ngại khi tôi đến chứ?” Hứa An An hơi cẩn thận nhìn về phía Có Thừa Tiêu.

Bình luận

Truyện đang đọc