TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chuyến bay này tầm hơn hai giờ, Kỷ An Tâm cứ thế ngủ hơn một giờ, lúc sắp hạ cánh cô cũng tự tỉnh lại trước.

 

Cô mở mắt ra, cảm thấy eo nhỏ bị một cánh tay bao lấy, cô đột nhiên ngẳng đầu, phát hiện ra không biết từ lúc nào mình đã ngủ trong lòng người đàn ông này rồi.

 

Cô vội vàng kéo mái tóc dài lại, ngồi thẳng người dậy, đẩy anh ra.

 

Ẳ “Tỉnh rồi? Vừa hay sắp tới nơi.” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, lại giúp cô kiểm tra dây an toàn một chút.

 

Kỷ An Tâm ngủ nên có hơi choáng đầu, tiếp tục híp mắt, chỉ là không dựa vào người anh nữa.

 

Máy bay hạ cánh, đoàn xe của Hoắc Kỳ Ngang đã tới, Kỷ An Tâm vốn nghĩ không ngồi xe của anh nữa, thế nhưng đoàn xe đã lái vào tận sân đỗ, không thể không ngồi.

 

Kỷ An Tâm ngồi vào trong xe Hoắc Kỳ Ngang, cả đường đi là núi, Kỷ An Tâm nhìn phong cảnh mê hồn ở bên ngoài, cũng cảm thấy tâm trạng thoải mái. Lần này cuộc họp sẽ diễn ra ở thành phố có núi non xanh biếc, núi non trùng điệp xa xa giống như một bức tranh mỹ lệ.

 

Tất cả đều như trong tranh vẽ, cô nghĩ nếu như lúc thư giản cô có thể đi du ngoạn ở đây. Trông qua rất nhiều nhà xi măng cao tầng ở thành phó lớn, hiếm khi đi qua nơi non xanh núi biếc thế này.

 

Sau khi Kỷ An Tâm tới, cô xuống xe, định sẽ chia đường với người đàn ông này. Dù sao anh cũng là phó tổng thống cao quý, ở loại khách sạn đương nhiên không không giống như cô.

 

*Em đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên gọi cô lại.

 

“Tôi đi tìm khách sạn.” Kỷ An Tâm nhíu mày nói.

 

“Phòng của em ở ngay cạnh anh.” Hoắc Kỳ Ngang mở miệng nói.

 

ï Kỷ An Tâm lập tức quay đầu nhìn: “Đây là ai sắp xếp vậy?”

 

“Anh.” Hoắc Kỳ Ngang không ngại nói với cô.

 

“Anh… Ai bảo tôi sẽ ở cạnh anh?” Kỷ An Tâm không thích cảm giác bị anh sắp xếp suốt đường đi.

 

Mấy năm qua cô quen sự tự do rồi.

 

“Những khách sạn quanh đây đều full cả rồi, em nên biết lần này có bao nhiêu người tới, có nhiều người phải vào khách sạn ở trong huyện, em muốn vào đó ở hay sao?”

 

Kỷ An Tâm âm thầm không đáp, nếu như vậy cô thật sự không có lựa chọn à?

 

Kỷ An Tâm không còn làm gì khác hơn là đi theo sau anh, làm thủ tục đăng ký ở quầy lễ tân, đây là một khách sạn dành cho quan chức cấp cao và người có vị trí to lớn trong giới kinh doanh. Sếp của công ty cô còn chưa đủ tư cách vào đây ở.

 

Nếu như không nhờ phúc của người đàn ông này, cô phải vào ở trong huyện thật.

 

Kỷ An Tâm đi vào trong phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, từ ngoài cửa số nhìn vào, phong cảnh ở xa rất là đẹp. Một nơi vô cùng thoải mái.

 

Trợ lý Hướng Nguyệt của cô gọi tới: “Alo, Hướng Nguyệt, sao thế?”

 

“Kỷ tổng, Tưởng tổng kia đang làm loạn trong phòng làm việc của chị.”

 

“Kệ cô ta.” Kỷ An Tâm đang ở đây, không quan tâm lắm việc như thế này.

 

“Kỷ tổng, chị đi đường thuận lợi không.”

 

Kỷ An Tâm cười giễu: “Vô cùng thuận lợi.”

 

“Vậy thì tốt, em quên không đặt khách sạn cho chị, không ngờ chị vẫn đặt được khách sạn.”

 

Kỷ An Tâm an ủi: “Đừng lo cho tôi, bây giờ cô làm việc cho ổn đi.”

 

Kỷ An Tâm tắt máy, lúc này cửa phòng cô vang lên, cô đi ra mở cửa, Hoắc Kỳ Ngang đứng ngoài cửa: “Đi ăn cơm trưa đi.”

 

“Tôi không có thèm ăn.” Kỷ An Tâm từ chối.

 

“Em muốn ăn trong phòng?”

 

“Tôi cũng không có khẩu vị.”

 

Kỷ An Tâm vừa nói xong, người đàn ông đã đẩy cửa phòng cô ra, nhanh chân chen vào: “Vừa hay, anh ở với em.”

 

“Hoắc Kỳ Ngang, anh có thể hành động trưởng thành tí không, anh thấy anh làm vậy có ý nghĩa gì không?” Kỷ An Tâm không khỏi trách mắng anh.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngước mắt lên, có hơi vô tội nhìn cô: “Anh chỉ làm việc anh muốn làm, thế thì liên quan gì tới việc trẻ con hay trưởng thành.”

 

“Nếu anh cảm thấy anh làm vậy thì tôi sẽ cảm ơn anh, thế thì xin lỗi anh nghĩ hơi nhiều rồi.” Kỷ An Tâm nhất định phải nói rõ với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc