TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Con không vội, nhưng ba thì vội rồi! Bộ xương già của ba chẳng còn máy năm để sống, ba muốn được gặp cháu chắt của mình rồi mới yên tâm ra đi!” Nói rồi, ông cụ lại thở dài: “Bạc Hàn cũng chẳng biết cân nhắc nặng nhẹ, đã đến lúc này rồi mà vẫn chưa có tin gì cả!”

 

Ông cụ thở dài. Khi ông bốn mươi chín tuổi mới có con, vừa mừng lại vừa sợ, cuối cùng vẫn quyết định sinh đứa bé ra.

 

May là sinh ra, nên Hạng gia ngày càng phát triển trong tay đứa con trai này, đứng đầu lĩnh vực y học, mở ra con đường phát triển khắp thế giới, đến ngày hôm nay.

 

Chỉ tiếc là mấy năm trước vợ ông đã ra đi. Cho dù bọn họ là gia tộc nghiên cứu y học, nhưng cũng có những căn bệnh không thể cứu chữa nỗi.

 

“Kình Hạo, sau này cháu phải giới thiệu máy cô gái cho chú của cháu, bảo nó phải kết hôn đi đã.” Ông cụ liền giao nhiệm vụ vinh quang này cho Hạng Kình Hạo.

 

Hạng Kình Hạo dở khóc dở cười. Người mất trí nhớ như anh, sao có thể khuyên được chú ấy chứ. Lần trước gặp mặt sau khi anh anh tỉnh lại, anh chỉ nhớ chú ấy còn trẻ nhưng lại nghiêm nghị, cô gái bình thường chắc sẽ không thích chú ấy.

 

“Cháu sẽ cố gắng!” Hạng Kình Hạo gật đầu đáp lời.

 

Rời khỏi nơi ở của hai ông lão, Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo xung quanh thì người giúp việc tới nói đồ ăn đã chuẩn bị xong. Anh đưa Tưởng Hân Vy quay lại đại sảnh, trên bàn ăn này đủ các món Tây, rất phong phú. Dọc đường đi, Tưởng Hân Vy nhìn thấy rất nhiều điều mới lạ, tâm trạng lại vui vẻ nên đã sớm quên cơn đói.

 

Đến giớ mới nhớ đã lâu rồi mình chưa ăn gì cả.

 

“Đi ăn thôi! Sau này em muốn ăn gì thì cứ nói với anh, anh sẽ nhờ mẹ nâu cho em.”

 

“Không cần đâu, những món này rất ngon.” Tưởng Hân Vy không phải người kén ăn.

 

“Chúng ta nói chuyện trước đây đi, anh muốn biết từng chuyện một.” Hạng Kình Hạo nhìn Tưởng Hân Vy, anh rất tò mò.

 

“Em lấy ảnh cho anh xem, còn có video. Lát nữa ăn xong, em đưa cho anh.” Tưởng Hân Vy đáp. May là lần trước cô có đem theo máy chụp hình, ghi lại hình ảnh của hai người.

 

“Được, lát nữa chúng ta xem.” Hạng Kình Hạo rất muốn xem hình, nhưng trước tiên anh vẫn muốn để cô ăn xong.

 

Ăn cơm xong, Tưởng Hân Vy và Hạng Kình Hạo tới căn phòng được chuẩn bị cho cô. Căn phòng này nằm ở một khu vực khác, trên đường đến đây Hạng Kình Hạo đã có ý định này rồi.

 

Anh muốn sắp xếp cho cô căn phòng bên cạnh phòng của anh. Căn phòng đó vốn không dành cho khách, nhưng bây giờ anh muốn đề cô ở.

 

Tưởng Hân Vy mở vali ra. Vì cô lên đường gấp nên vali rất lộn xộn. Tưởng Hân Vy vừa mở vali ra, một bộ nội y màu hồng nhạt lập tức thu hút ánh nhìn.

 

Hạng Kình Hạo đang chờ xem hình, ánh mắt cũng hướng về phía vali của cô. Không ngờ thứ đầu tiên anh nhìn thấy lại là đồ tế nhị, khiến anh không nhịn được mà mỉm cười.

 

Tưởng Hân Vy hoảng hốt nhét nội y xuống đáy vali, xáu hổ đến mức ngây người. Cô lấy ipad xong, vội vàng đóng vali lại.

 

Tưởng Hân Vy đưa ipad cho Hạng Kình Hạo: “Của anh đây! Hình ở trong album, anh xem đi.”

 

Hạng Kình Hạo mỉm cười cầm lấy. Tưởng Hân Vy nhìn thấy nụ cười của anh liền quay người đi, không khỏi xáu hổ: “Không được cười, em ra ngoài gấp gáp nên vẫn chưa kịp thu dọn.”

 

Hạng Kình Hạo lập tức nín cười: “Được, anh không cười.”

 

Hạng Kình Hạo mở album ảnh, Tưởng Hân Vy cũng tới xem cùng.

 

Bức ảnh đầu tiên là phong cảnh hai người chụp trên đường đi du lịch. Từ những tắm hình này có thể biết được bọn họ đi chơi rất vui, phong cảnh rất đẹp.

 

Sau đó, Hạng Kình Hạo mở tới bức hình đầu tiên có sự xuất hiện của anh, là hình chụp trộm. Tưởng Hân Vy xấu hổ, đúng là tắm hình đầu tiên này cô chụp trộm, góc chụp rất tốt, khuôn mặt đẹp trai của Hạng Kình Hạo rất thu hút.

 

Hạng Kình Hạo lại cong môi, lướt qua hình khác. Tấm hình này chụp anh đang cười rất tươi, ánh mắt chăm chú nhìn người chụp hình.

 

Những tắm hình này của anh đều cười tươi. Quả nhiên tình cảm của anh không hề thay đổi, anh vừa gặp đã yêu Tưởng Hân Vy.

 

Những tắm hình tiếp theo có cả Tưởng Hân Vy. Trong hình, có khi cô xấu hỗổ tránh đi, có khi che miệng né máy ảnh. Nhưng những tắm hình này đều khiến Hạng Kình Hạo rất thích, ánh mắt anh nhìn sang cô. Tưởng Hân Vy xấu hổ. Hạng Kình Hạo nghiêng người tới, bàn tay anh giữ gáy cô lại, hôn lên trán cô: “Xin lỗi, anh khiến em lo lắng rôi!”

 

Mặc dù Tưởng Hân Vy lo lắng thật nhưng cô không cần anh xin lỗi. Trải qua tất cả những chuyện này, cô đau lòng còn chẳng kịp ấy chứ! Tưởng Hân Vy ôm lấy Hạng Kình Hạo, lắc đầu nói: “Đừng xin lỗi em, em chỉ lo lắng sợ hãi một chút mà thôi, so với vết thương của anh thì có là gì?

 

Chỉ cần anh bình an là được!”

Bình luận

Truyện đang đọc