TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Cho tôi một tách cà phê.”

 

Hiên Viên Thần nói xong liền cúp điện thoại.

 

Sau khi Tô Thấm trả lời điện thoại, cô nhạy cảm nhận ra lúc này Hiên Viên Thần đang có tâm trạng không tốt! Anh gặp phải chuyện gì trong công việc khiến anh tức giận sao?

 

Tô Thám đứng dậy pha một tách cà phê mà bình thường anh thích uống, đặt vào khay, bước đến cửa phòng làm việc của Hiên Viên Thần và gõ cửa.

 

“Vào đi.”

 

Một giọng đàn ông vô cùng nặng nề.

 

Tô Thắm đầy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng làm việc chỉ có mình anh ngồi trên ghế sa lon, Tô Thám lén lút nhìn sắc mặt của anh, quả nhiên không như buổi sáng, vui vẻ, thoải mái mà là âm u, khó chịu như là bị bóng tối bao trùm.

 

“Tổng thống, cà phê của ngài.”

 

Tô Thắm cần thận đặt cà phê trước mặt anh rồi cô bưng khay rời đi.

 

“Chờ một chút, dọn dẹp bàn tài liệu của tôi một chút.”

 

Hiên Viên Thần gọi cô lại.

 

Tô Thắm đặt khay lên bàn cà phê cạnh sô pha, đi tới sắp xếp tài liệu lộn xộn bên cạnh, toàn bộ văn phòng bao trùm áp suất thấp khiến cho tim Tô Thám căng thẳng, cũng không biết người nào lại đắc tội với anh.

 

Cô hiếm khi thấy anh có tâm trạng tồi tệ như vậy, cho nên cô phát hiện ra việc ở bên cạnh anh khi tâm trạng không tốt sẽ rất căng thẳng.

 

“Cô có nhớ ước mơ của mình là gì không?”

 

Hiên Viên Thần cầm cốc cà phê lên, một bên uống, một bên ngước mắt lên nhìn cô hỏi.

 

Tô Thâm đang thu dọn tài liệu, đột nhiên nghe thấy anh hỏi chuyện này, cô dừng lại suy nghĩ vài giây, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một chút, cô nhận ra mình không có ước mơ gì cả.

 

“Tôi nhất thời không nhớ ra được.”

 

Tô Thấm có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười trả lời anh.

 

“Cô có nghĩ ước mơ là quan trọng không?”

 

Hiên Viên Thần tiếp tục hỏi.

 

“Tất nhiên là quan trọng rồi! Ước mơ là một loại ký thác tinh thần và là mục tiêu để con người phấn đấu.”

 

Tô Thám vô cùng không hiểu mà trả lời anh, cô không biết điều gì đã gây rắc rồi cho anh, tại sao anh lại hỏi cô điều này.

 

“Vì vậy, một người vẫn phải có ước mơ, phải thực hiện nó đúng không?”

 

Ánh mắt Hiên Viên Thần sáng rực nhìn cô, ý vị thâm trường.

 

Nhưng mà, Tô Thắm không biết anh muốn biểu đạt cái gì, vì vậy cô có chút run sợ, nở nụ cười phụ họa nói: “Đúng vậy, là như thế.”

 

“Cho nên, bất kể cô có ước mơ gì thì nếu cô buông bỏ chúng hoặc theo đuổi chúng thì có lẽ kết quả sẽ không giống cô tưởng tượng.”

 

“Hả? Được rồi, tôi đã biết.”

 

Tô Thám chớp mắt, hôm nay Hiên Viên Thần có chút không đúng!

 

“Từ giờ trở đi, đừng để tôi thấy cô tán gẫu với bạn trai cũ khi đi làm. Tốt nhất hai người nên làm việc riêng sau giờ làm việc.”

 

Hiên Viên Thần lạnh lùng cảnh cáo.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thắm hơi đỏ lên, không khỏi giải thích nói: “Chúng tôi không có…”

 

“Nói chuyện tình cảm cũng không được.”

 

Hiên Viên Thần nheo mắt cảnh cáo.

 

Tô Thám thấy giải thích cũng vô ích nên nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, tôi đã hiểu.”

 

Hiên Viên Thần cầm lên một bản tài liệu và nói: “Cô đi ra ngoài đi!”

 

Tô Thắm đành phải thu dọn khay, dọn hai chén trà cho vào khay rồi đi ra ngoài, ánh mắt Hiên Viên Thần rơi vào bóng dáng cô rời đi, ánh mắt của anh càng lúc càng sâu.

 

Tô Thám trở lại văn phòng rồi đi rửa chén, trong đầu cô là chuyện ước mơ mà Hiên Viên Thần vừa nhắc tới, cô nghĩ kỹ lại, dường như mọi ước mơ cô đều quên hết, cô có ước mơ gì sao? Giống như là không có.

Bình luận

Truyện đang đọc