TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Nặc gật đầu, có chút chột dạ nhìn anh và hỏi: “Anh có tức giận không?”

 

Ôn Lương Diệu không khỏi cảm thấy buồn cười, anh lắc đầu trả lời: “Không tức giận.”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi mím môi và thầm cười trộm, anh không tức giậncccKhi các món ăn đến, Hình Nhất Nặc cảm thấy bữa ăn trở nên ngon hơn, thỉnh thoảng cô sẽ nhìn vào hai người phụ nữ bên kia, phát hiện ra họ cũng thỉnh thoảng nhìn Ôn Lương Diệu nhưng ánh mắt anh không nhìn vào họ dù chỉ một chút.

 

“Anh cũng mang quà đến cho anh trai em và Tiểu Hi, em thay anh đưa cho họ giúp anh.”

 

Ôn Lương Diệu nói.

 

“Được!”

 

Hình Nhát Nặc gật gật đầu, cô bóc tôm và đặt tôm lên đĩa của anh.

 

Ôn Lương Diệu mím môi cười nhìn cô một cái, cũng vươn tay gắp thức ăn bỏ vào bát cô nói: “Đừng bóc tôm nữa, ăn cơm đi!”

 

Hình Nhất Nặc cong mày cười, khóe mắt cô cảm thấy người phụ nữ ở phía đối diện đang nhìn về phía bên này, cô nghĩ thầm, hẳn là cô và Ôn Lương Diệu trông giống như đôi tình nhân đúng không?

 

Trong khi ăn, Ôn Lương Diệu vẫn luôn muốn biết về sinh hoạt của cô, Hình Nhất Nặc cũng kể cho anh nghe về cuộc sống hàng ngày của cô, nói chung là cuộc sống ở nước ngoài của cô rất viên mãn.

 

Trong mắt Ôn Lương Diệu hiện lên một tia vui mừng.

 

“Ăn no rồi, chúng ta đi thôi!”

 

Hình Nhất Nặc nói với anh.

 

Ôn Lương Diệu thanh toán xong, hai người đi về phía cửa.

 

Vừa ra khỏi nhà hàng thì phía sau có tiếng bước chân giống như là đang đuổi theo bọn họ.

 

Chỉ thấy người phụ nữ vừa mới đến bắt chuyện với Hình Nhất Nặc trong nhà hàng chạy đến, cô ta cầm một tắm danh thiếp bước đến trước mặt Ôn Lương Diệu nói: “Thưa anh, anh có thể giúp tôi một việc không?”

 

“Có chuyện gì sao?”

 

Giọng Ôn Lương Diệu lạnh lùng.

 

“Là như thế này, tôi cùng bạn đánh cược là anh sẽ nhắn tin cho tôi. Anh có thể giúp tôi việc này để tôi thắng cược với bạn hay không? Anh có thể nhắn bắt kỳ cái gì cũng được!”

 

Nói xong, người phụ nữ còn vô cùng nhẹ giọng cầu xin: “Xin anh đó!”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi có chút khó chịu, người phụ nữ này vậy mà dùng cách này để xin số điện thoại của Ôn Lương Diệu, thật là quá ghê tởm.

 

“Xin lỗi, tôi có bạn gái nên không tiện giúp cô.”

 

Ôn Lương Diệu nói xong, vươn tay ôm lấy Hình Nhất Nặc bên cạnh nói: “Chúng ta đi thôi!”

 

“Bạn gái anh hình như chưa đủ tuổi vị thành niên!”

 

Cô gái có chút buồn bực khi bị từ chối, lập tức truy vấn một câu.

 

Sau khi nghe điều này, Hình Nhất Nặc quay đầu lại trả lời: “Tôi mười chín tuổi rồi.”

 

Cô gái kia ngay lập tức nghẹn họng, cô ta không ngờ sức hấp dẫn của mình lại kém một cô gái nhỏ, thật là khó chịu.

 

Ôn Lương Diệu tiếp tục ôm Hình Nhất Nặc đi vào thang máy, vừa vào trong thì tay anh lập tức rời khỏi vòng eo mảnh mai của cô.

 

Khóe miệng Hình Nhất Nặc cong lên một nụ cười vui vẻ, đồng thời cũng có chút xấu hỗ.

 

“Có phải anh thường xuyên gặp phải trường hợp người khác giới bắt chuyện như thế này không? Anh thường đối phó với trường hợp này như thế nào?”

 

Hình Nhất Nặc đột nhiên tò mò hỏi.

 

“Rất ít, cho dù có, anh cũng sẽ chủ động từ chối.”

 

Ôn Lương Diệu nghiêm túc trả lời câu hỏi này.

 

Đương nhiên, Ôn Lương Diệu gặp không ít trường hợp này, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối mà không mắt đi sự lịch sự tối thiểu.

 

*ÒI” Nghe xong, khóe miệng Hình Nhất Nặc lại nhếch lên một chút.

 

Chỉ cần anh sẵn sàng từ chối là được.

Bình luận

Truyện đang đọc