TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Chào bà chủ, tôi muốn hỏi quán trà sữa trước khi cửa hàng của bà chủ chuyển đến đây dời đi đâu rồi ạ?” Trang Noãn Noãn khẩn thiết hỏi.

 

“Quán trà sữa sao? Tôi cũng không rõ lắm, trước khi quán này sang cho tôi thì không phải quán trà sữa, mà là một tiệm mì.”

 

Trong mắt Trang Noãn Noãn hiện lên vẻ mất mát, đã lâu quá rồi, không biết chủ quán trà sữa đã chuyển đi đâu, cũng có thể là ông ấy đã đổi nghề rồi.

 

“Cảm ơn cô.” Trang Noãn Noãn nói xong bèn cúp điện thoại.

 

Cô cầm chặt điện thoại trong tay, lẳng lặng đứng đó.

 

Một bóng người cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cô đứng bên cạnh cô: “Đừng lo, kẻ đã bắt cóc cô có lẽ đã lo liệu mọi thứ cả rồi. Bây giờ cô có nghe ngóng, e là cũng khôg nghe ngóng được gì.”

 

“Đúng rồi, bệnh viện, bệnh viện có thể tìm được máy quay năm đó không?” Trang Noãn Noãn quay người lại, đầy mong đợi hỏi anh.

 

Kiều Mộ Trạch không muốn đả kích lòng tin của cô, nhưng anh phải nói với cô: “Dù sao cũng đã là chuyện bốn năm trước rồi.

 

Cho dù có camera của bệnh viện có quay được gì thì người đó cũng sẽ không để lộ mặt ra đâu. Hơn nữa, bệnh viện chắc là sẽ không giữ video camera lâu như vậy.”

 

Ánh mắt Trang Noãn Noãn tối sầm lại, cô thở dài nói: “Vậy tôi phải làm sao đây?”

 

“Đừng lo, chỉ cần cô cứ ở bên cạnh tôi, người đó chắc chắn sẽ nôn nóng.” Ánh mắt Kiều Mộ Trạch rơi vào trên người cô: “Cô ở chung với tôi càng lâu, kẻ chủ mưu năm đó sẽ càng ngồi không yên. Cô cứ tiếp tục chờ đi, hắn chắc chắn sẽ chủ động ra tay thôi.”

 

Trang Noãn Noãn gật đầu, nói: “Được.”

 

Nói xong, cô ngước mắt lên,chân thành nói với anh: “Cảm ơn anh.”

 

Kiều Mộ Trạch không quen với những cảnh sướt mướt như vậy, anh nhàn nhạt nói: “Giúp cô cũng là tôi đang tự giúp mình thôi.”

 

Đang nói chuyện thì có một cậu học sinh cấp 3 từ đằng xa đạp xe đến, đúng lúc gặp phải một cái ổ gà, cậu nhóc lập tức nhấn chuông nhắc nhở hai người đang đứng trên con đường nhỏ.

 

Kiều Mộ Trạch tháy vậy lập tức kéo Trang Noãn Noãn vào vòng tay của mình, ôm cô lùi lại hai bước.

 

Ngay khi cậu bé lao qua, chiếc lốp xe liền đè lên chỗ Trang Noãn Noãn đứng ban nãy.

 

Trang Noãn Noãn nằm trong lòng anh, hơi thở có chút dồn dập, cô đứng thẳng người lên, mặt ửng ửng đỏ: “Cảm ơn.”

 

“Về xe thôi!” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi về hướng xe.

 

Trang Noãn Noãn theo sau, một đường đi về biệt thự.

 

Biệt thự Lam trạch.

 

Lam Sơ Niệm vừa về đến nhà, trong phòng khách ngập tràn những món quà nhỏ mà cô nhận được hôm nay, cô cong môi cười, ngồi xuống ghế sofa và bắt đầu xé những gói quà ra. Món quà đầu tiên là một con búp bê rất xinh đẹp, cô vừa lấy ra nhìn đã thấy rất thích mắt, cô liền ôm nó vào lòng cảm nhận..

 

“Dễ thương quá đi! Thích thật đấy!”

 

Một lúc sau, khi cô đã mở gần hết quà, cô cầm lên một túi giấy, cô nhận ra ngay đó là chiếc túi xách nhỏ của Trang Noãn Noãn.

 

Cô vươn tay mở túi giấy ra, vừa mới lấy ra, cô lập tức ò lên: “Đẹp quá! Thật tinh xảo.” Nói xong, cô cần thận mở ra xem bên trong, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.

 

Sau đó, cô nhìn thấy hàng kim cương sáng bóng, không có cảm giác là kim cương nhái, những viên sáng bóng trông giống hệt như kim cương thật.

 

Nếu là kim cương thật, thì hàng kim cương này phải đắt đến mức nào chứ!

 

Mặc dù Lam Sơ Niệm có rất nhiều túi, nhưng chiếc túi này thực sự đẹp đến mức khiến cô kinh ngạc.

 

Lam Thiên Hạo đi ra, nhìn cô ở đại sảnh, đang thử một cái túi nhỏ: “Khá đẹp đấy.”

 

“Anh à, không chỉ đẹp đâu! Em cảm thấy chiếc túi này có vẻ rất đắt.”

 

“Ai tặng vậy?” Lam Thiên Hạo nheo mắt hỏi.”

 

“Là Noãn Noãn tặng em.” Lam Sơ Niệm đáp.

 

Lam Thiên Hạo nhìn chiếc túi nhỏ với cô rất hợp, nhướng mày cười: “Em thích là được.”

 

Lúc này, ba mẹ cô đang trong phòng xem TV cũng vừa đi xuống nhà, nhìn cô con gái mở quà, họ cũng xách theo quà xuống nhà.

 

Bình luận

Truyện đang đọc