TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Anh luôn bận rộn nghiên cứu, không có thời gian yêu đương. Vì vậy, gặp phải chuyện này Hạng Kình Hạo có chút bối rối. Anh vốn không phải kiểu chủ động, tính khí lại kiêu ngạo, lòng tự tôn chót vót. Cho dù biết tính cách của mình không tốt nhưng anh lại không chịu sửa đổi.

 

Cái này gọi là, tự làm tự chịu!

 

Đột nhiên, chiếc điện thoại đang đặt trên bàn đổ chuông.

 

Anh cầm lên xem, lập tức mừng rỡ mỉm cười rồi nghe máy: “Alo, Hình đại ca.”

 

“Kình Hạo, bệnh tình của ông cụ nhà em thế nào rồi? Đã khá hơn chút nào chưa? Hình Liệt Hàn hỏi thăm.

 

“Ông cụ đã khỏe lại rồi, tinh thần cũng rất tỉnh táo, cảm ơn Hình đại ca quan tâm.”

 

“Lân trước chúng ta không có dịp ngôi lại, thật đáng tiệc.

 

Chờ cơ hội sau nảy gặp lại rồi tâm sự vậy!” Hình Liệt Hàn nói.

 

“Được thôi, lần sau nhất định em sẽ tới tìm anh.”

 

“Được, lần sau gặp nhé!” Hình Liệt Hàn nói xong thì cúp máy.

 

“A, Hình đại ca, chờ một chú. Em muốn hỏi thăm một người có được không?” Hạng Kình Hạo vội nói.

 

“Hỏi thăm ai?” Hình Liệt Hàn có chút ngạc nhiên.

 

“Em họ làm phù dâu trong hôn lễ của anh! Em muốn… tìm cơ hội làm quen với cô ấy.” Hạng Kình Hạo có chút xấu hổ, nhưng anh rất muốn có được số điện thoại của Tưởng Hân Vy, mong muốn đó vượt lên cả lòng tự tôn của anh.

 

Hình Liệt Hàn rất thích thú: “Hai người không để lại cách liên lạc với nhau sao?”

 

“Chưa kịp.”

 

“Hân Vy là cô gái không tệ, lát nữa anh sẽ hỏi số điện thoại của con bé rồi gửi cho em! Hai người nói chuyện vui vẻ nhé.” Hình Liệt Hàn là người từng trải, vừa nghe đã hiểu tâm tư của người trẻ tuổi.

 

“Được rồi, cảm ơn Hình đại ca.”

 

Đương nhiên Hình Liệt Hàn lập tức đồng ý tác thành, một người là em trai thân thiết, một người là em họ, néu sau này hai người đó có thể thành đôi thì đúng là chuyện vuil Hình Liệt Hàn cúp máy, Hạng Kình Hạo liền thở ra một hơi. Anh là người đã nghiên cứu cả trăm vấn đề, nhưng lại vì một cô gái mà ngượng ngùng.

 

Hình Liệt Hàn cúp điện thoại, sau đó ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ. Nếu hỏi cậu mợ số điện thoại của Tưởng Hân Vy, khó tránh cậu mợ hiểu lầm.

 

Gần đây Hình Liệt Hàn chưa kịp hỏi thăm số điện thoại của Tưởng Hân Vy, dù sao cô cũng chỉ mới về nước, có lẽ cô chỉ thường xuyên liên lạc với ba mẹ mình mà thôi.

 

Nhưng Hình Liệt Hàn biết có một người nhất định sẽ có số điện thoại của Tưởng Hân Vy, chính là dì của anh.

 

Hình Liệt Hàn suy nghĩ một hồi, sau đó vẫn cảm thấy hỏi dì là thích hợp nhất. Anh liền nhắn gọi.

 

“Alo! Liệt Hàn, có chuyện gì vậy?” Tưởng San hỏi.

 

“Di, dì có số điện thoại của Hân Vy không?”

 

“Đương nhiên là có rồi! Có ai tìm Hân Vy sao?” Tưởng San tò mò hỏi.

 

“Một người bạn của cháu, cậu ấy muốn làm quen với Hân Vy.” Hình Liệt Hàn vẫn giữ bí mật.

 

Tưởng San cũng là người hiểu chuyện, bà lập tức nghĩ tới một người, liền cười hỏi: “Có phải cậu phủ rẻ đó không?”

 

Hình Liệt Hàn ngắn người, vậy mà dì cũng đoán được.

 

Anh bật cười đáp: “Phải, cậu ấy có cảm tình với Hân Vy.”

 

“Trai tài gái sắc, dì cũng thấy rất xứng đôi. Lát nữa dì sẽ gửi số của Hân Vy cho cháu, nhưng hiện giờ Hân Vy không ở trong nước, con bé đi theo nhân viên của dì tới nước M, ở đó một tuần.”

 

“Tới đó làm gì vậy?”

 

“Tham gia biểu diễn thời trang, con bé tới hỗ trợ. Thế này.

 

đi! Dì sẽ gửi địa chỉ nơi tổ chức sự kiện và khách sạn cho cháu, cháu gửi cho người đó đi. Để xem cậu ấy có tình nguyện tới tìm Hân Vy không?”

 

“Được, dì cứ gửi cả đi!” Hình Liệt Hàn đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc