TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hồng Mỹ San đáp lại một câu, rồi đi vào trong bếp giúp đỡ.

 

Có Thừa Tiêu ngồi bên cạnh con trai, ánh mắt thâm thúy nhìn cậu nhóc thành thục dùng thìa, mà, cái miệng nhỏ nhắn phòng lên, dùng sức thổi canh.

 

“Tiểu Mục, uống chậm thôi, đừng để bị bỏng.” Hứa An An ở bên cạnh nhẹ nhàng dặn dò.

 

Năm đó cô ta ở bên ngoài phòng sinh, cũng chỉ có thể vội vàng nhìn qua con trai một chút, liền không có cơ hội được gặp lại con nữa, những năm này, cô ta đúng là rất muốn nhận lại con, nhưng cô ta lại không dám chủ động nhận. Cho đến khi mẹ nói với cô ta, con trai lớn rồi, chắc chắn sẽ cần mẹ ruột, so với những người phụ nữ bên ngoài kia, Cố gia sẽ không bỏ qua người mẹ ruột là cô ta mà đi tìm người khác, vậy nên, cô ta kiên nhẫn chờ đợi, cô ta cũng không ngờ, lời của mẹ mình lại thành sự thật rồi.

 

Cuối cùng cô ta cũng đợi được điện thoại của Có gia, chờ đến khi cô ta có được tư cách làm mẹ. Những năm này, cô ta cũng có gắng để nổi danh, cũng bảo vệ được danh, xóa bỏ mọi tin đồn và chuyện xấu, mới có được sự tán thành của Hồng Mỹ San.

 

Bây giờ, chỉ cần Cố Thừa Tiêu và con trai nhận cô ta, thì cô ta không cần phải quan tâm bất kỳ chuyện gì nữa, chuyện cô ta trở thành thiếu phu nhân của Cố gia cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

 

Sau khi cậu nhóc uống được mấy thìa, liền giả vờ rằng bản thân rất có hiếu, cậu múc một thìa canh đầy, thổi vài cái, đưa về phía Cố Thừa Tiêu: ‘Daddy, daddy cũng uống một chút đi!”

 

Đối mặt với hành động có hiếu của con trai như vậy, Cố Thừa Tiêu đương nhiên sẽ không từ chối, chờ lúc anh chuẩn bị cúi người xuống, thìa của cậu nhóc đột nhiên cầm không chắc, thìa canh đó không đút cho anh uống mà đỗ hết lên vạt áo trước ngực anh.

 

“Daddy! Con xin lỗi…” Cậu nhóc vội vàng nói xin lỗi.

 

Cố Thừa Tiêu cũng không trách con trai, tay nhỏ của con cằm không chắc cũng là chuyện đương nhiên.

 

Hứa An An đứng ở bên cạnh lại vội vàng quan tâm: “Có bị bỏng hay không?”

 

“Không có việc gì!” Cố Thừa Tiêu vừa nói vừa đứng dậy nói với con trai: “Daddy đi thay bộ khác.”

 

“Vâng, daddy, con xin lỗi nhé!” Cậu nhóc vẻ mặt tự trách nói.

 

Có Thừa Tiêu đưa tay vuốt đầu nhỏ của con trai: “Daddy không trách con! Ngoan ngoãn ngồi ăn canh đi.”

 

“Vâng! Con sẽ ăn hết canh ạ.” Cậu nhóc hiểu chuyện nghe lời gật đầu nhỏ.

 

Hồng Mỹ San đi đến, thấy Hứa An An đang lau dầu trên bàn và mặt đất, bà tò mò hỏi: “Sao vậy?”

 

“Không sao, vừa nãy Tiểu Mục không cẩn thận làm đổ canh lên người Thừa Tiêu, cũng đổ xuống đất, cháu đã lau sạch rồi ạ.” Hứa An An vẻ mặt hiền lương thục đức.

 

Hồng Mỹ San mặc dù đau lòng con trai, nhưng càng đau lòng cháu trai hơn, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã phải tự mình uống canh, biết thé, thì bà đã đút canh cho cậu nhóc rôi.

 

“Đến, lên bàn uống canh với bà nội! Bà nội nhìn cháu uống.” Hồng Mỹ San nói với cậu nhóc.

 

Cậu nhóc gật đầu, dù sao cậu đã thành công sáng tạo cơ hội cho Hứa Tâm Duyệt, ba và chị ấy gặp nhau trong phòng thay đồ chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên!

 

“Cháu đi rửa tay một chút.” Hứa An An đứng dậy nói, ánh mắt cô ta lại nhìn về hướng Cố Thừa Tiêu đang đi lên tầng, trong ánh mắt đang suy nghĩ một ý nghĩ nào đó.

 

Cố Thừa Tiêu đi thay quần áo, nếu như cô ta không cẩn thận xông vào, có khi nào sẽ xảy ra một vài chuyện thú vị gì đó hay không?

 

Mà, cô ta nghĩ, Cố Thừa Tiêu vẫn luôn chăm sóc con trai chưa từng có người phụ nữ nào, nói không chừng trong lòng anh cũng muốn có một người phụ nữ xuất hiện trong cuộc đời anh.

 

Trong lòng Hứa An An đang suy tính, nghĩ tý nữa lén lút đi lên tầng, lấy lý do quan tâm anh, đi vào trong phòng ngủ chính, ở nơi đó, có thể nào đàn ông sẽ càng mãnh liệt hay không?

 

Hứa An An vẫn hiểu được làm thế nào đẻ bắt lấy trái tim của đàn ông.

 

Hứa Tâm Duyệt ngồi ở trên ghế sofa, cô lúc này, có chút đói, nhưng mà, cô chỉ có thể nhịn, cô liên tục xem đồng hồ, mới khoảng bảy giờ, chắc là cô phải bị nhốt ở đây khoảng hai tiếng !

 

Nhỡ đâu hai người họ muốn ở lại thì làm sao? Lẽ nào cô vẫn phải ở trong phòng thay đồ của anh một buối tối?

 

Chờ đã, nhỡ đâu Cố Thừa Tiêu với Hứa An An đi vào, làm chuyện thân mật đó, vậy thì cô phải làm sao?

 

Không không không, cô không muốn xem bản live đâu!

 

Coi như không phải xem, thì cũng không muốn nghe.

 

Trong đầu Hứa Tâm Duyệt tràn đầy đều là những suy nghĩ lung tung, đột nhiên, cô dường như nghe được tiếng đóng cửa, chờ đã, có phải là ảo giác không?

Bình luận

Truyện đang đọc