TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bạch Hạ thầy thời gian cũng đã muộn, cô sợ quáy rày đến anh.

 

Hình Nhất Phàm lấy ra một chai nước đá mở nắp, uống vài ngụm đi tới, lười biếng ngồi xuống, anh nhấn mở trận bóng, cũng không đến mức làm cho bầu không khí hai người vô cùng an tĩnh.

 

Dù sao, hai người nam nữ trẻ tuổi, cũng đều là độc thân, còn nửa xa lạ, ở chung bắt đầu có chút xấu hồ.

 

Bạch Hạ an ủi Đóa Đóa, liền thả Đóa Đóa ở trên ghế sa lon, nói với Hình Nhất Phàm: “Tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”

 

Nói xong, Bạch Hạ xoay người đi về phía cửa, lúc kéo cửa ra, cô nhịn không được quay đầu liếc nhìn, chỉ thấy Đóa Đóa trở lại trong lòng người đàn ông, thò đầu không nỡ’ nhìn theo cô.

 

Mà người đàn ông dưới ánh sáng đèn thuy tinh, thân thể hoàn mỹ tựa như pho tượng, tuấn mỹ hết sức: “Gặp lại sau.” Bạch Hạ vẫy tay một cái, vẫn là kéo cửa đi ra.

 

Chỉ là đóng cửa lại, trong đầu của cô, vẫn là dáng người đang ngồi mê người của Hình Nhất Phàm. Tim của cô đập có chút nhanh, cô nhanh chóng nhắn mở khóa bằng dấu vân tay đi vào, che ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

 

Lần này, vui buồn tức giận của cô liền không cần che giấu, cô trực tiếp lộ ra một nụ cười kích động, tự lắm bẩm: “Không ngờ là, có thể làm hàng xóm rồi, thật tốt quá!”

 

Thật sự Bạch Hạ rất vui vẻ, vô cùng hài lòng, bởi vì cô không cần một mình sống cô đơn nữa, có ít nhất một người nói chuyện, có một người có thể ghé qua. Hơn nữa, Bạch Hạ sáng tác truyện tranh máy ngày, cảm hứng như suối cứ tuôn trào ra vậy, hiện tại cô đã nghĩ lập tức vẽ lên một bức tranh, chính là Hình Nhất Phàm vừa rồi ngồi ở trên ghế sa lon, bên cạnh hình ảnh một con mèo bầu bạn, nhất định vừa đẹp trai vừa mê người. Nói liền làm liền, Bạch Hạ đi vào trong thư phòng, lấy ra giấy bắt đầu vẽ.

 

Ở trong thế giới truyện tranh của cô, tất cả vẻ đẹp trai của Hình Nhất Phàm đều biểu hiện vô cùng tinh tế, từng vẻ mặt của anh, cũng không có bị bỏ sót.

 

Hơn nữa, phía dưới một đống độc giả đều ở đây lướt xem, tất cả đều là theo vẻ đẹp trai vai nam chính tới. Bởi vì nữ nhân vật chính bên trong truyện tranh của cô, chính là giống cô là một cô gái bình thường, kỳ thực hầu hết thời gian Bạch Hạ đem bản thân vẽ vào, nói ví dụ như trang phục của cô, tóc của cô đều lồng ghép với trên người nữ chính truyện tranh, ngay cả tướng mạo đều tương tự bảy phần với cô.

 

Cho nên ở trong nội tâm Bạch Hạ có một khẩn cầu, truyện tranh này hàng vạn hàng nghìn lần không nên bị Hình Nhất Phàm phát hiện, bằng không, cô liền thảm.

 

Bởi vì nam nữ bên trong truyện tranh yêu đương! Nhân vật nam chính tổng tài cao lãnh, mà nữ chính hình tượng cô bé lọ lem bình thường, Bạch Hạ vì để cho thúc đẩy cốt truyện, cô ở bên trong truyện tranh cho nam nữ chính có một cảnh hôn!

 

Ôi! Buổi tối ngày đó lúc cô vẽ bức tranh này, khuôn mặt đều đỏ, cô đang suy nghĩ, Hình Nhất Phàm biết hôn nữ giới sao?

 

Dường như không có cô gái nào có thể được anh ưu ái!

 

Bạch Hạ mấy lần quay đầu nhìn qua bản thân, đều thấy xấu hỗ!

 

Những Bạch Hạ vẫn là may mắn, giống như Hình Nhất Phàm người đàn ông như vậy, tuyệt đôi sẽ không thích đọc truyện tranh, cho nên, đời này anh cũng sẽ không phát hiện đâu!

 

Bạch Hạ lại bắt tri bắt giác liền vẽ tới tốt muộn, khi ngắng đầu, hừng đông sắp tới, mà cả phòng cô còn mở đèn.

 

Đúng lúc này, điện thoại di động cô để bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng báo tin nhắn, cô cho rằng đã trễ thế này, nhất định là tin nhắn rác, cô tò mò cằm lên liếc mắt nhìn.

 

Nhưng mà, người gửi tin nhắn, không phải là số quảng cáo gì, mà là Hình Nhất Phàm.

 

Bạch Hạ nhanh chóng mở tin nhắn, chỉ có câu nói: “Đừng thức đêm, ngủ đi.”

 

Bạch Hạ hơi nhíu mày, làm sao anh biết cô đang thức đêm! Lẽ nào mắt anh có thể nhìn xuyên tường sao?

 

Bạch Hạ nghĩ, bản thân đều cảm thấy buồn cười, sau đó, cô trả lời lại: “Làm sao anh biết tôi chưa ngủ?”

 

Bạch Hạ đặt điện thoại xuống, chờ xem anh sẽ nhắn lại như thế nào, điện thoại di động trực tiếp liền vang lên, cô giật mình, đang yên tĩnh như vậy, đột nhiên điện thoại di động vang lên, rất hoảng hồn.

 

Cô cầm lấy nhìn, vẫn là Hình Nhất Phàm, cô có chút tâm hoảng ý loạn nghe: “Alo!”

 

“Không cho phép thức đêm, nhanh đi ngủ.” Giọng người đàn ông có vài phần ra lệnh nói.

 

*À… Tôi lập tức ngủ.” Bạch Hạ lại có vài phần sợ anh, ngoan ngoãn trả lời.

 

“Ngày mai tám giờ, ăn chung bữa sáng.”

 

*Hả? Tám giờ! Chắc là tôi không dậy nổi!” Gần đây thời gian của Bạch Hạ đều là đảo lộn! Tám giờ cô còn đang nằm ngủ!

 

“Vậy điều chỉnh thời gian, làm việc ban ngày, tối ngủ.” Hình Nhất Phàm muốn thay đổi thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô.

 

Đột nhiên Bạch Hạ có một cảm giác bị người quản, thế nhưng, không thể không nói, bị anh quản, vẫn có chút ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc