TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lam Thiên Hạo đỗ xe ở bên cửa, cả nhà ba người xuống xe, lúc mẹ Lam đi vào sảnh nhà hàng, bà còn kéo cánh tay Lam Thiên Hạo lại, đứng trước mặt anh sửa lại com lê cho anh.

 

“Con trai của mẹ đẹp trai thế này, chắc chắn không mất thể diện của mẹ.” Lam Thiên Hạo có hơi bắt lực đứng đó.

 

Lam Sơ Niệm lại xì một tiếng: “Anh trai, lấy đâu ra người tự tin dữ vậy.”

 

Mẹ Lam cũng nhắc nhở một câu: “Nói chuyện đừng có dở hơi thế. Chưa chắc con gái người ta đã nhìn trúng con đâu.”

 

“Tốt nhất đừng nhìn trúng.” Lam Thiên Hạo trái lại còn hơi nhíu mày.

 

Mẹ Lam lập tức đập anh một cái: “Đi gọi đồ cho mẹ.”

 

Lam Sơ Niệm kéo tay mẹ đi đằng trước. Ở sau ánh mắt Lam Thiên Hạo nhìn lên người cô, đột nhiên khóe miệng anh nồi lên một sự cay đắng, nếu như hôm nay anh thật sự có gì với cô gái đó, cô sẽ có vẻ mặt thế nào?

 

Cô sẽ chúc phúc cho anh, hay có chút ghen tuông?

 

Lam Thiên Hạo đang run lên, mẹ lại nhắc anh một câu: “Thiên Hạo, nhanh lên chút.”

 

Trong phòng trà chiều tao nhã, khách buổi chiều không đông lắm, bọn họ đặt phòng riêng, khách của mẹ Lam cũng đã tới.

 

Nhân viên phục vụ tiếp họ, đưa tới gian phòng riêng. Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bên trong có hai vị phu nhân, còn có một cô gái mặc váy kaki ngắn, cô đang uống trà, nghe thấy tiếng mở của thì ánh mắt lập tức liếc sang phía bên này xem thử.

 

Trông thấy người đàn ông đi vào, ánh mắt cô ta lấp lánh ánh sáng, cô ta đứng dậy đi tới bên cạnh mẹ.

 

Bà Lam thì đang cùng hai người bạn đã lâu không gặp chào hỏi, ôm ấp.

 

Ba quý phu nhân nói chuyện xong thì giới thiệu tới con cái: “Mai Lan, nào, để tôi giới thiệu với bà con gái của tôi. Hiểu Mỹ vừa tròn 25 tuổi, là sáng lập của một thương hiệu thời trang, đã có nhiều cửa hàng độc quyền trong nước rồi.”

 

“Cảm ơn bác Lam đã khen ạ.” Lý Hiểu Mỹ toát ra vẻ vừa lòng, ánh mắt của cô ta cũng thầm nhìn về phía Lam Thiên Hạo.

 

“Đây là con trai tôi, 28 tuổi, công ty gia đình do nó quản lý.” Nói xong, bà Lam tự hào chỉ vào con gái bên cạnh: “Con gái của tôi Sơ Niệm, vừa tròn 22, đang phát triển trong giới âm nhạc.”

 

Lam Sơ Niệm lễ phép nói với Lý Hiểu Mỹ: “Chào chị ạ.”

 

Cả nhóm người ngồi xuống, ba vị phu nhân cố ý để ba người trẻ ngồi chung, Lý Hiểu Mỹ và Lam Sơ Niệm là con gái với nhau, có nhiều câu chuyện chung, lập tức hàn huyên được.

 

Còn Lam Thiên Hạo tuy là hơi ít nói thê nhưng cảm giác tồn tại của anh vẫn rất mạnh mẽ. Lý Hiểu Mỹ và mẹ cô ta đều đang đánh giá anh, quan sát anh: “Anh Thiên Hạo, bình thường công việc của anh có bận không?” Lý Hiểu Mỹ lập tức lễ phép lại gân.

 

“Vô cùng bận rộn.” Lam Thiên Hạo mỉm cười đáp.

 

Mẹ Lam lập tức phản pháo anh: “Thiên Hạo cũng không phải bận lắm đâu, một tuần tới công ty ba bốn hôm là được.”

 

Lý Hiểu Mỹ nghe vậy thì vừa lòng. Nếu thế anh mà là bạn trai thì vẫn có nhiều thời gian ở bên cô ta.

 

“Anh Thiên Hạo, vậy bình thường anh có sở thích gì? Biết đâu chúng ta lại có sở thích chung đấy.” Ánh mắt Lý Hiểu Mỹ nóng bỏng nhìn sang, Lam Thiên Hạo đối với cô ta mà nói là loại hình hoàn mỹ, nếu như anh nhiệt tình với cô ta thêm chút là ồn rồi.

 

“Tôi thích leo núi, cưỡi ngựa câu cá, bình thường cũng sẽ tới quán bar các thứ giải trí.” Lam Thiên Hạo nheo mắt nói.

 

Lý Hiểu Mỹ vừa nghe vậy, vẻ mặt đầy mong chờ nói: “Oa, giỏi ghê, người đàn ông thích vận động là có sức hút nhất. Có điều, anh tới quán bar gì thế? Quán bar rượu bình thường à?”

 

` “Không, tôi thích kiểu tiệc bar bốc bóc tí.” Ở đáy mắt Lam Thiên Hạo có một sự u ám đẩy lùi hứng thú của cô ta.

 

Lam Sơ Niệm thì chớp chớp mắt, anh trai vốn dĩ không thích đi bar mà. Sao anh lại nói thế chứ?

 

Bà Lý ở bên cạnh nghe xong cũng có hơi ngạc nhiên nhìn sang, bà Lam lập tức giải thích một câu: “Máy người trẻ tuổi ấy mà, quanh năm suốt tháng cũng có lúc ra ngoài giải sầu, điều tiết tâm trạng. Nhưng mà có bạn gái rồi là khác.”

 

“Đúng đúng, nói thế không sai.” Bà Lý lại thấy không ái ngại nữa.

 

Trong ánh mắt Lý Hiểu Mỹ làm gì có vẻ bị đánh lùi? Cô ta thích Lam Thiên Hạo có vẻ ngoài cắm dục nhưng bên trong lại có một trái tim nhiệt tình như lửa. Người đàn ông vậy là kiểu cô ta thích nhất.

 

Đương nhiên bình thường cô ta cũng hay đi bar với bạn bè, đương nhiên cô ta sẽ không để tâm việc Lam Thiên Hạo có sở thích này.

 

“Anh Thiên Hạo, những chuyện này đều là sở thích của người trẻ, em thấy ổn mà. Bởi vì áp lực của người trẻ rất lớn mà.” Lý Hiểu Mỹ cười nói.

 

Lam Sơ Niệm cũng không khỏi nhìn sang, cô có thể cảm nhận được hảo cảm của Lý Hiểu Mỹ với anh trai, càng lúc càng nhiều hơn.

 

Bà Lam trong lòng cũng vui vẻ, bà biết được gốc gác họ Lý, Lý Hiểu Mỹ bà cũng thích, nếu có thể kết thành thông gia thì thật là tốt.

 

Bình luận

Truyện đang đọc