TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Nói vài câu? Vậy sao hôm nay cô lại biết chúng tôi ăn cơm ở đó, vì sao đột nhiên lại chạy đên khu phòng riêng, có phải cô có âm mưu gì đúng không, cô theo dõi chúng tôi?”

 

Hứa An An hung hăng hỏi.

 

Hứa Tâm Duyệt không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tại sao tôi phải theo dõi các người? Tôi không có chuyện gì làm sao?”

 

“Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đó, dù sao cô cũng phải đưa ra một lý do chứ!”

 

“Tôi xuất hiện trong nhà hàng, là có nguyên nhân của tôi, không nhất thiết phải nói cho các người.” Hứa Tâm Duyệt không muốn nói ra chuyện của cô và cậu nhóc.

 

“Cô… Hứa Tâm Duyệt cô thật sự quá nham hiểm, cô âm thầm ở trong tối ngăn cản mẹ co chúng tôi nhận nhau, rốt cuộc cô muốn làm cái gì.”

 

Hứa An An tức giận đến mức đập bàn.

 

Hứa Tâm Duyệt nhíu mày, ngược lại nghe không hiểu: “Tôi không biết các người đang nói gì?”

 

Lý Tịnh Nhã hừ lạnh một câu: “Hôm nay vốn dĩ là Cố phu nhân hẹn gặp chúng tôi, để An An và Tiểu Mục nhận nhau, tương lai An An sẽ gả vào nhà họ Cố, danh chính ngôn thuận trở thành bà Có, nhưng Tiểu Mục đột nhiên không thừa nhận An An nhà chúng tôi, ngược lại tìm cô đến, cô nói xem, có phải cô nói với tiểu Mục cái gì, tiêm nhiễm cho.

 

thằng bé một số tư tưởng ác độc gì, nói xáu An An, để thằng bé không thừa nhận An An nhà tôi.”

 

Cho dù Hứa Tâm Duyệt nghe hiểu, trong lòng cô cũng kinh ngạc, Cố Dĩ Mục không thừa nhận Hứa An An?

 

Tại sao?

 

Điều này đương nhiên là không có bất kỳ quan hệ gì với cô, trước hôm nay cô căn bản không biết cậu nhóc này là con của Hứa An An.

 

“Lúc tôi và Cố tiểu thiếu gia gặp nhau, tôi căn bản không biết nó là đứa bé mà ban đầu tôi mang thai hộ, sao tôi có thể ở trước mặt thằng bé nói xấu con gái bà đây?”

 

Hứa Tâm Duyệt hỏi ngược lại.

 

“Cô không biết? Tôi không tin, năm đó cô cũng ra vào bệnh viện tư nhân của gia tộc Cố thị, cô nghe ngóng một chút sẽ biết được đó là bệnh viện tư nhân của Có gia, tất nhiên cô cũng biết được đứa trẻ mang thai hộ chính là con của Cố Thừa Tiêu, cô là muốn mượn sự sinh con vất vả này, ở trước mặt Có Thừa Tiêu đòi chút lợi lộc gì đó!”

 

Hứa An An nghiền răng tức giận, càng phân tích càng cảm thấy tất cả những điều này đều là âm mưu của Hứa Tâm Duyệt.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe xong, chỉ cười lạnh: “Ban đầu tôi đồng ý mang thai hộ, tôi chỉ cần tiền, các người đưa tôi tiền, tôi sinh cho các người đứa trẻ bình an, từ đó về sau, chuyện của các người không liên quan đến tôi, còn có vị Cố Thừa Tiêu đó, tôi căn bản không quen, cũng không muốn đòi chút lợi lộc gì từ trên người anh ta.”

 

*Cô không quen Có Thừa Tiêu sao? Cô lừa quỷ à!” Hứa An An khoanh tay, khuôn mặt chế giễu.

 

Hứa Tâm Duyệt buồn bực, cô cau mày nói: “Lẽ nào tôi bắt buộc phải quen anh ta?”

 

Hứa An An nghẹn họng, trong lòng cô ta, tất cả phụ nữ nhìn thấy Có Thừa Tiêu đều bị mê hoặc, hơn nữa lời của Hứa Tâm Duyệt khiến cô cực kỳ khó chịu.

 

“Tập đoàn Có thị cô biết chứ? Là tòa nhà cao lớn nỗi bật ở trung tâm thành phó, anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Cố thị, với giá trị tài sản hàng trăm tỷ đồng, cô không biết sao? Nhưng cho dù cô có biết hay không, Cố Thừa Tiêu là chồng tương lai của An An nhà tôi, nếu như cô dám động vào, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô.”

 

Lý Tịnh Nhã lạnh lùng cảnh cáo: “Tôi biết bà ngoại cô ở đây, cũng biết dì nhỏ còn là xử nữ đến nay vẫn chưa lập gia đình của cô làm việc ở siêu thị đối diện.”

 

Hứa Tâm Duyệt tức giận trừng mắt nhìn Lý Tịnh Nhã: “Câm miệng! Không được phép nói dì nhỏ của tôi như vậy.”

 

“Cô ta không gả được ra ngoài, còn không cho tôi nói sao?

 

Hừ! Nhát định có bệnh gì đó mới không gả được ra ngoài.”

 

Lý Tịnh Nhã chuyên chọn những câu nói khiến Hứa Tâm Duyệt khó chịu.

 

Hứa Tâm Duyệt thật sự tức giận: “Các người có thể nhắm vào tôi, nhưng xin các người tôn trọng người nhà tôi.”

 

“Hừ! Gia đình giống như cô còn nói gì đến việc tôn trọng?”

Bình luận

Truyện đang đọc