TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hứa An An có chút kích động, nhìn cậu bé lại nhìn người đàn ông bên cạnh bé, nếu bọn họ trở thành người một nhà, hẳn là rất hạnh phúc!

 

“Tiểu Mục, mẹ mua quà cho con, nhất định con sẽ thích.”

 

Hứa An An có ý muốn tạo hảo cảm với bé.

 

Nhưng mà cậu bé ngược lại chẳng hề có hứng thú, bé hỏi ngược lại: “Dì biết con thích cái gì sao?”

 

Hứa An An bị hỏi như vậy liền mỉm cười: “Mẹ nghe chủ cửa hàng nói, những bạn nhỏ các con đều thích ô tô điều khiển cùng người máy đúng không?”

 

“Nếu con muốn daddy sẽ mua cho con.” Cậu bé rõ ràng là không muôn nhận quà của cô ta.

 

Hứa An An không khỏi có chút bi thương, cô ta nhìn ba mẹ mình ở đối diện. Hứa Đào Dương cười an ủi: “An An, đừng gấp, Thừa Tiêu không phải đã nói rồi sao? Thằng bé sợ người lạ, về sau ở chung nhiều sẽ có tình cảm.”

 

“Cố phu nhân luôn hi vọng một nhà ba người các con đoàn tụ, sau này con sẽ có nhiều thời gian ở cạnh Tiểu Mục.” Lý Tịnh Nhã nói xong bà liền đánh giá biểu tình của Cố Thừa Tiêu ở đối diện.

 

Phát hiện thái độ của anh vẫn một mực lãnh đạm, chẳng lẽ cách ăn mặc của con gái bà không thể lọt vào mắt anh sao?

 

Hồng Mỹ San cũng mở miệng an ủi: “An An, trước tiên đừng nóng nảy, cùng đừng buồn, huyết thống tương liên, Tiểu Mục từ từ sẽ chấp nhận con.”

 

Có Hồng Mỹ San an ủi, Hứa An An liền an tâm không ít, cô ta gật đầu, có ý là ra vẻ kiên cường mỉm cười: “Con sẽ kiên nhẫn chờ đến lúc Tiểu Mục chấp nhận con.”

 

Cậu bé thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hò, chị xinh đẹp khi nào thì đến?

 

Hồng Mỹ San để người phục vụ dọn thức ăn lên, bà nhiều lần đánh mắt muốn con trai đối với người Hứa gia nhiệt tình một chút. Nhưng mà trong lòng Có Thừa Tiêu, đối với những người không cần thiết, anh sẽ không đổi thái độ.

 

Trên bàn ăn chỉ có Hồng Mỹ San cùng Lý Tịnh Nhã vẫn luôn bàn về chuyện của đứa nhỏ, Hứa An An thỉnh thoảng nhìn cậu bé, sau đó lại đưa mắt ẩn tình nhìn Cố Thừa Tiêu, hy vọng dù cậu bé không tiếp nhận cô ta thì Có Thừa Tiêu cũng sẽ thích cô ta.

 

Lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại ở cửa nhà hàng, tài xế nói với cô gái đang ngắn người phía sau: “Tiểu thư, đến nơi rồi.”

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, thấy nhà hàng vô cùng sang trọng trước mắt, cô không khỏi kinh ngạc, đây là một nhà hàng cao cấp.

 

“Bác tài, đúng là nơi này sao?”

 

“Không thể sai được, cả khu này cũng chỉ có một nhà hàng này thôi, muốn nhầm cũng không được! Người bình thường như chúng ta không dễ dàng đến được đây, tiểu thư, nếu cô được bạn bè mời đến thì nên ăn nhiều một chút.” Tài xế vui vẻ cười đùa.

 

“Cảm ơn!” Hứa Tâm Đuyệt cũng cười đáp lại, cô thanh toán xong liền xuống xe.

 

Đối chiếu địa chỉ thì đúng là nơi này, đã là nhà hàng cao cấp thì khả năng cậu bé kia bị bắt đi sẽ ít một chút, nhưng mà đã đến rồi, thì cô cũng nên ở đây với bé một chút. Đợi người nhà bé đến, cô liền rời đi.

 

Hứa Tâm Duyệt đi vào đại sảnh, nhân viên lễ tân liền đến chào hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi cô là khách của phòng nào?”

 

“Là phòng 806.” Hứa Tâm Duyệt đáp.

 

Nhân viên nhìn cách ăn mặc của cô, trong lòng có chút khinh thường, Hứa Tâm Duyệt hôm qua ra ngoài cũng không có thu dọn quần áo đến nhà dì nhỏ, cho nên cô liền lấy quần áo của 5 năm trước ra mặc, một cái áo sơ mi màu trắng cùng quần bò đơn giản, tuy bộ dạng cô xinh đẹp, nhưng nhân viên ở nơi này vừa liếc mắt liền có thể nhận ra là giàu có hay không.

 

Bất quá hiện tại nhân viên này cũng không dám xem thường ra mặt, cô ta vội mỉm cười nhiệt tình đón tiếp: “Cô là khách của Cổ tiên sinh sao?”

 

Hứa Tâm Duyệt nhớ đến cậu bé vừa rồi nói mình tên Cố Dĩ Mục, cô nghĩ vậy chính là do ba của bé đặt liền vội gật đầu: “Đúng vậy.”

 

“Vâng, mời đi bên này.” Nhân viên liền làm động tác mời khách, đưa cô đi.

 

Hứa Tâm Duyệt đi vào bên trong, nhìn nhà hàng được trang hoàng lộng lẫy, âm thầm khiết sợ, quả nhiên là nơi người bình thường không đến được.

 

Hứa Tâm Duyệt theo nhân viên đi đến lầu hai, đến trước cửa phòng 806, nhân viên thay cô gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa ra: “Tiểu thư mời vào.”

Bình luận

Truyện đang đọc