TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Thật xin lỗi.”

 

Lời xin lỗi của Lâm Băng Nguyệt vang lên trong xe.

 

Tô Thắm khẽ giật mình: “Lâm tiểu thư, cô làm sao vậy?”

 

“Tôi mới phát hiện hóa ra giữa hai người, tôi mới là kẻ thứ ba, là kẻ ở giữa phá hoại.”

 

Lâm Băng Nguyệt thở dài: “Một người đàn ông như anh ấy, cho dù không chủ động theo đuổi một người phụ nữ thì những người phụ nữ đó cũng sẽ chủ động điên cuồng vì anh ấy, nhưng mà khi anh ấy thực sự nghiêm túc muốn theo đuổi một người phụ nữ thì ai có thể từ chối?”

 

Tô Thắm cảm thấy rằng cô ta nói rất có lý, đây cũng là kinh nghiệm mà cô rút ra được.

 

“Không, giữa chúng ta, không ai cần xin lỗi ai.”

 

Tô Thắm lắc đầu.

 

“Thực ra, ông nội và ba tôi đã thuyết phục tôi từ bỏ nhưng lúc ấy tôi nghĩ tôi có đủ tư cách để khiến anh ấy thích tôi. Bây giờ, tôi hiểu rằng điều anh ấy coi trọng không phải là bối cảnh gia đình hay trình độ học vấn của tôi mà anh ấy chỉ cần một người phụ nữ hiểu anh ấy chu đáo với anh ấy.”

 

Sau khi nói xong, Lâm Băng Nguyệt nhận ra điều gì đó, cô quay đầu lại nói:” Thực ra, cô cũng rất tốt, cô có một tắm lòng bao dung, một tinh thần tận tụy và vô tư, tôi nghĩ, cô hợp với vị trí tổng thống phu nhân này hơn bắt kỳ ai.”

 

Tô Thắm khẽ giật mình, cô không ngờ Lâm Băng Nguyệt lại khen ngợi cô như vậy, cô chỉ cảm thấy những phẩm chất mà Lâm Băng Băng Nguyệt nói thì cô còn xa mới có được.

 

Lúc này, giọng nói của vệ sĩ ở bên vách ngăn truyền đến: “Lâm tiêu thư, đến nhà cô rồi.”

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười rồi quay đầu nhìn Tô Thắm: “Cám ơn Tô Thắm, cô đã cứu tôi ra khỏi bờ vực của mắt đi lý trí, nếu không có thể mỗi ngày tôi đều sống trong oán hận.”

 

“Lâm tiểu thư, rất hoan nghênh cô đến nhà của tôi chơi nếu cô có thời gian.”

 

“Lần sau có thể tôi sẽ tới toà nhà tổng thống làm khách. Chỉ mong nữ chủ nhân là tiểu thư đừng đuổi tôi đi.”

 

“Cái này… làm sao lại vậy được?”

 

Tô Thắm nở nụ cười.

 

“Tạm biệt.”

 

Lâm Băng Nguyệt kéo cửa bước xuống xe.

 

Nhìn chiếc xe ô tô màu đen rời đi, Lâm Băng Nguyệt hít một hơi lạnh đi về phía nhà, trong đại sảnh, ông nội cô đang tức giận chờ cô trỏ về!

 

“Băng Nguyệt, cháu nói thật cho ông biết, hôm nay cháu đã đi đâu?”

 

Lâm lão tướng quân chất vần.

 

“Ông, cháu đến toà nhà tổng thống.”

 

Lâm Băng Nguyệt ăn nói ngay thật trả lời.

 

“Đứa nhỏ này, sao cháu vẫn nghĩ không thông vậy? Ông đã nói rồi, dựa xanh hái không ngọt, ngài tổng thống không có ý từ gì với cháu, vì vậy cháu cũng đừng cố chấp nữa.”

 

Lâm Băng Nguyệt lập tức mỉm cười ôm lấy ông: “Ông nội, cháu biết mình sai rồi, cháu sẽ không vọng tưởng muốn gả cho anh ấy nữa, cháu sẽ thật ngoan ở cùng ba và ông, sẽ không gây phiền phức cho hai người nữa.”

 

“Cái gì?”

 

Lâm lão tướng quân kinh ngạc nhìn cô: “Đột nhiên cháu nghĩ thông suốt rồi?”

 

“Dạ! Cháu đã nghĩ thông rồi, tổng thống phu nhân không phải ai cũng có thể làm, nhưng tổng thống phu nhân tương lai có thể là bạn của cháu.”

 

“Bạn của cháu?”

 

“Chính là Tô tiểu thư!”

 

“Không phải trước đây cháu nói…”

 

“Ông ơi, cháu rút lại những gì đã nói, cô ấy rất tốt, cô ấy và ngài tổng thống yêu nhau thật lòng.”

 

“Nhóc con không sốt đúng không!”

 

Lâm Băng Nguyệt mím môi cười: “Cháu không sao! Cháu cũng rất tỉnh táo.”

 

“Như vậy cũng tốt, là con cháu của Lâm gia chúng ta, nên tự do thoải mái như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc