TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Lam Sơ Niệm cứ vậy bị anh kéo ra, ngồi trong xe hồi lâu, mặt vẫn đỏ bừng, có chút chột dạ không biết làm sao.

 

Lam Thiên Hạo không khỏi nghiêng người nhìn cô: “Có gì mà phải xấu hổ? Ba mẹ từ lâu đã biết anh thích em, lại còn là chính anh đích thân nói với họ.”

 

Lam Sơ Niệm rũ mắt xuống nói: “Bọn họ có phản đối không?”

 

Lam Thiên Hạo đã đoán ra được ý nghĩ của ba mẹ anh, họ từ lâu đã không còn phản đối, hơn nữa còn rất muốn để anh tìm lại ba mẹ ruột của cô, sau đó lại cho anh kết hôn với cô.

 

Họ lo là con gái cưng thực sự sẽ phải lấy người khác, nhưng bây giờ, kết hôn với con trai của họ, sợ là mừng còn không kịp.

 

“Không, họ còn muốn anh cưới em về lại nhà!” Lam Thiên Hạo mỉm cười, ánh mắt trìu mến khóa chặt lấy cô.

 

Lam Sơ Niệm khẽ nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng, đỏ bừng đến tận gốc tai trong suốt như pha lê, Lam Thiên Hạo cúi người ghé sát vào cô, ngửi mùi hương ngọt ngào của cô.

 

Anh nhào nhanh đến và hôn lên má cô.

 

Lam Sơ Niệm sợ tới mức vội nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ ba mẹ nhìn thấy.

 

“Đừng làm vậy, mau đi thôi anh cả.”

 

như đang cầu xin anh.

 

Lam Sơ Niệm giống Lam Thiên Hạo trầm cười một tiếng, sau đó khởi động xe lái ra khỏi sân.

 

Bảo mẫu mà hai người hẹn gặp lần này tên là Trương Tú Quyên, mọi người thích gọi bà ấy là Tiểu Quyên, bỏ hẳn tên đệm của bà ấy. Tuy nhiên, mắt nhìn của chị Vương rất tốt, dù không gặp bà ấy đã nhiều năm, nhưng khi tắm ảnh đặt trước mặt, nhìn thoáng qua bà ấy vẫn nhận ra, ngay cả viện trưởng cũng xem kỹ và nói rằng có chút ấn tượng, hình như năm đó chính người đó đã đưa Lam Sơ Niệm vào trại trẻ mồ côi.

 

Bây giờ, chỉ cần tìm thấy Trương Tú Quyên này, chắc chắn có thể tìm ra những gì đã xảy ra năm đó.

 

Lam Thiên Hạo đưa cô đi ăn sáng, Trương Tú Quyên làm việc trong bệnh viện, bà ấy ngày nào cũng làm việc ở đó, xem ra cuộc sống khi về già của bà ấy còn khó khăn hơn.

 

Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm vào một bệnh viện rất nhỏ, Lam Sơ Niệm đang đeo khẩu trang, hai người bước vào. Lam Thiên Hạo hỏi bảo vệ.

 

“Xin lỗi, Trương Tú Quyên có làm việc ở đây không? Bà ấy đã đi làm chưa?”

 

Bác bảo vệ cũng là một người nhiệt tình, ông chỉ tay về một hướng: “Vừa rồi tôi thấy bà ấy ra quét sân.”

 

“Được rồi, cảm ơn chú.” Lam Thiên Hạo lễ phép nói, cùng Lam Sơ Niệm đi theo hướng đó.

 

Lam Sơ Niệm căng thẳng hít một hơi thật sâu, bất kỳ sự thật nào trong quá khứ đều khiến cô đau buồn, đó là cô đã phải xa ba mẹ ruột của mình hai mươi năm.

 

Rốt cuộc sự thật sau đó là gì?

 

Lam Thiên Hạo đi đến khu vườn nhỏ bên cạnh, nhìn thấy một người phụ nữ lưng hơi gù đang quét sàn bên cạnh bồn hoa, Lam Thiên Hạo tiến lại gần bà: “Xin chào, bà có phải là Trương Tú Quyên không?”

 

Người phụ nữ đang quét sàn ngạc nhiên ngắng đầu lên, mặc dù khuôn mặt của bà ấy đã sạm lại và già nua, nhưng đó chính là Trương Tú Quyên.

 

“Cô cậu là ai!” Trương Tú Quyên ngạc nhiên nhìn họ.

 

Lam Thiên Hạo và Lam Sơ Niệm nhìn nhau, Lam Sơ Niệm tức giận hỏi thẳng: “Xin hỏi, hai mươi năm trước bà đã từng bế một bé gái đến trại trẻ mồ côi, bà đặt bé gái ấy xuống rồi bỏ đi, bà còn nhớ không?”

 

Trên mặt Trương Tú Quyên lộ ra vẻ kinh hãi, bà cầm chặt cây chổi của mình, lùi lại một bước: “Các người… các người là ai!”

 

Lam Sơ Niệm không sợ nữa, đưa tay tháo bỏ khẩu trang, tức giận nhìn bà chằm chằm: “Tôi là người hồi đó bị bà ném vào cô nhi viện.”

 

Trương Tú Quyên nhìn Lam Sơ Niệm đã lộ mặt, trong mắt càng thêm kinh hãi, giống như Lam Sơ Niệm là người tới đòi mạng bà ta.

 

“Hồi đó sao bà lại đưa em ấy đến cô nhi viện? Ai bắt bà làm chuyện này? Nếu không nói cho tôi biết, chúng tôi chỉ có thể đưa bà đến đồn cảnh sát.” Lam Thiên Hạo cũng lạnh lùng nói, trong mắt hiện rõ sự đe dọa.

 

Cho dù Trương Tú Quyên đã già đi chăng nữa thì bà ta cũng nên chịu trách nhiệm về những việc sai trái mà mình đã làm, loại người này không đáng được tha thứ.

 

“Tôi… không phải tôi! Y tiểu thư, không phải tôi muốn ôm cô đi, cô đừng tìm tôi, tìm bà ấy!” Trương Tú Quyên sợ đến mức ngồi bệt trên nền, ôm mặt khóc lóc ân hận.

 

Vừa khóc, bà vừa lắm bẩm điều gì đó: “Tôi biết làm loại | chuyện này là thất đức. Con trai tôi chết, chồng tôi chét, đẻ lại một mình tôi bây giờ. Đây là quả báo! Tôi chết không được yên.”

 

Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo nhìn nhau, Y tiểu thư?

Bình luận

Truyện đang đọc