TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Bây giò sao?”

 

*Ừ!” Hạng Bạc Hàn hy vọng trước lúc đi có thể ở bên cạnh cô lâu hơn chút.

 

“Được ạ! Vậy em đi thay quần áo.” Nghê Sơ Tuyết cũng vui mừng.

 

Trên thế giới này chuyện hạnh phúc nhất chính là người bạn thích cũng đúng lúc thích bạn.

 

Nghê Sơ Tuyết thay một chiếc váy dài, nóng lòng đứng ngoài cửa đợi Hạng Bạc Hàn được một lúc rồi, cô không muốn trở thành người lề mề, cộng thêm Mị Lạp vẫn còn đang ngủ trên giường, cô không thể làm động tĩnh quá ồn đến cô ta.

 

Nghê Sơ Tuyết nhẹ nhàng mở cửa, nhìn người đàn ông đã mặc một thân tây phục cao quý đứng ngoài cửa, khuôn mặt xinh xắn của cô chợt ửng đỏ.

 

Nhìn thấy anh cô liền nghĩ đến nụ hôn tối qua, chuyện đó khiến cô như con nai tơ rồi bời.

 

Hạng Bạc Hàn thích nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô như vậy, đáng yêu lại vừa đơn thuần, giống như một đóa hoa bách hợp thuần khiết, ngập tràn ánh sáng.

 

“Sao vậy? Sợ nhìn thấy anh à?” Hạng Bạc Hàn thấp giọng trêu chọc cô.

 

“Không phải thế.” Nghê Sơ Tuyết vừa hờn dỗi vừa đưa lưng về phía anh.

 

Ánh mắt Hạng Bạc Hàn vô tình nhìn thấy một tia phong cảnh, anh nhìn thấy dây kéo sau cổ áo cô vẫn còn một đoạn nhỏ chưa kéo hết! Anh không khỏi cười thầm, cô nhóc này cứ tùy tiện ra ngoài như vậy sao?

 

Nhỡ đâu sau lưng chưa kéo khóa, vậy không phải là đi tong rồi sao?

 

Hạng Bạc Hàn không khỏi tiến sát gần cô, Nghê Sơ Tuyết tưởng rằng anh muốn đi cùng cô về phía thang máy.

 

Nào ngờ cô vừa mới định bước đi, cánh tay người đàn ông nắm lấy đôi vai mảnh mai của cô, thấp giọng nói: “Đứng yên.”

 

Nghê Sơ Tuyết lập tức ngoan ngoãn đứng yên bắt động, cô nghe thấy tiếng kéo khóa đằng sau lưng, còn có cảm giác chiếc váy bó sát vào người hơn.

 

Phút chốc đầu cô nổ tung một tiếng, mặt ngày càng đỏ.

 

Hóa ra ban nãy cô quên không kéo hét khóa lên trên cùng.

 

“Cảm ơn.” Nghê Sơ Tuyết nhẹ giọng nói một câu.

 

“Lần sau chú ý chút, không được để người khác nhìn thấy.” Giọng nói Hạng Bạc Hàn đột nhiên gần sát cô, rõ ràng còn có chút bá đạo.

 

Nghê Sơ Tuyết cảm thấy ngọt ngào, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

 

Hạng Bạc Hàn đương nhiên là muốn đòi quyền sở hữu rồi, từ bây giờ trở đi, nha đầu này chính là người của anh, sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy.

 

Hai người đi về phía thang máy, thời gian lúc này vẫn còn sớm, trong phòng ăn sáng cũng không có nhiều người, tìm một chỗ cạnh cửa sổ, gọi phục vụ mang bữa sáng đến cho họ.

 

Nghê Sơ Tuyết khuấy ly sữa trong cốc, quả nhiên cảm thấy bầu không khí thay đổi hẳn, trước đây trong lòng kính trọng anh, hiện tại là sự yêu thích rõ ràng, hơn nữa cô cũng biết tâm tư anh.

 

Không coi cô như tiểu bối để đối đãi, mà là thích cô.

 

“Hôm nay anh phải ra nước ngoài một chuyến.” Hạng Bạc Hàn thấp giọng lên tiếng.

 

Cô gái đối diện đang cụp mắt lập tức ngẳng đầu, trong đôi mắt trong veo trực tiếp lộ ra vẻ mặt không nỡ cùng chút hoảng loạn.

 

Anh phải đi rồi sao?

 

“Anh phải đi rồi sao?” Nghê Sơ Tuyết buột miệng hỏi, cô biết anh là người rất bận, không thể luôn bên cạnh cô.

 

Hạng Bạc Hàn đau lòng nhìn cô, ngón tay thon dài đưa ra vuốt nhẹ tóc cô: “Qua máy hôm anh sẽ về, em ở đây đợi anh.”

 

“Thật sao? Là mấy ngày.” Trong lòng Nghê Sơ Tuyết sốt ruột muốn biết đáp án.

 

Cô hy vọng ngày đợi anh sẽ ngắn một chút.

 

“Có lẽ là khoảng một tuần! Trước mắt không cách nào chắc chắn, anh sẽ gọi cho em.”

 

Cách trả lời của Hạng Bạc Hàn đã là cách trả lời của người bạn trai với người bạn gái.

Bình luận

Truyện đang đọc