TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hiện tại, một chút manh mối cũng không có, cô cảm thấy mình có lỗi với họ.

 

Trên ghế sofa, Kiều Mộ Trạch nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ đến một số chuyện, theo như anh được biết thì ba anh cũng tham gia xử lý vụ việc năm đó, chẳng lẽ ba anh không phát hiện ra được điều gì sao?

 

Trong lòng Kiều Mộ Trạch có một chút ý nghĩ không muốn thừa nhận, ba anh liệu có liên quan đến chuyện này? Hay là có người khác bí mật tham gia vào?

 

Vụ án của Trang Nghiêm Minh nhìn thì có vẻ không có chút sơ hở nào, việc tự sát từ đó cũng được hình thành.

 

Nhưng sơ hở lớn nhất trong chuyện này là bọn họ có một đứa con gái bảo bối còn quan trọng hơn cả tính mạng họ, cho nên họ tuyệt đối sẽ không tự sát, nếu như không phải là bị dồn đến bước đường cùng thì sao bọn họ có thể rời bỏ con gái mình mà chết được đây?

 

Đột nhiên Kiều Mộ Trạch nghĩ đến những lời Trang Noãn Noãn nói, ngày mà ba mẹ qua đời cô đã ngắt xỉu ba tiếng đồng hò, trong ba tiếng đồng hồ đó cô ở đâu? Bên cạnh cô có ai không?

 

Kiều Mộ Trạch cảm thấy trong này ẩn giấu một loại cấu kết lợi ích, mà lợi ích liên quan đến hai mạng người thì chắc chắn là chuyện lón.

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, anh nghĩ đến cái gì đó lấy điện thoại gọi cho quản lý.

 

“Giúp tôi điều tra một chút về việc đi lại vào buổi sáng của Trang Noãn Noãn, tôi muốn biết có ai theo dõi cô ấy hay không.”

 

“Được, bây giờ tôi sẽ đi phòng giám sát kiểm tra.” Quản lý rất phối hợp. Kiều Mộ Trạch đợi mười phút thì quản lý gọi điện tới, tra ra được là quả thực có hai người đi theo Trang Noãn Noãn ra ngoài, mà hai người này còn là khách trong khách sạn.

 

Sắc mặt Kiều Mộ Trạch thay đổi, lập tức nghĩ đến việc hôm qua anh đưa Trang Noãn Noãn ra ngoài cũng bị theo dõi.

 

Nếu là như vậy thì chuyến đi lần này của Trang Noãn Noãn đã trở thành thời cơ cho một số người muốn lấy mạng cô.

 

Mà cô gái này vẫn không hè biết gì, nêu như lần này không có anh đi cùng thì có lẽ thật sự cô đã được ở cùng một chỗ với ba mẹ mình rồi.

 

Kiều Mộ Trạch hỏi thông tin của hai người này ở trong khách sạn, anh có một loại linh cảm hai người bọn họ sẽ không dùng tên thật, anh đem tư liệu này gửi về trong nước để trợ lý giúp anh điều tra hai người này.

 

Trợ lý dựa vào quan hệ với cảnh sát điều tra ra được hai người này dùng tên giả, thân phận giả, còn có hộ chiếu giả.

 

Xem ra hai người đàn ông này ở trong nước đều làm những việc giết người phạm pháp để kiếm tiền, như vậy muốn ngay lập tức tìm ra được kẻ đứng sau thì vẫn còn khó khăn.

 

Kiều Mộ Trạch bảo quản lý giữ liên lạc với cảnh sát, lợi dụng ảnh để điều tra ra được thân phận thực sự của hai người này, việc này anh nhất định phải điều tra đến cùng.

 

Bữa trưa đã đến, nghe thấy tiếng Trang Noãn Noãn chủ động ra ngoài, Kiều Mộ Trạch ngồi trên sofa nghỉ ngơi, chút vết thương này đối với anh mà nói, ngoài ảnh hưởng đến việc dùng tay không thuận tiện ra thì tinh thần anh vẫn rất tốt.

 

Hơn nữa, Trang Noãn Noãn phát hiện ra anh bị thương ở tay phải, điều này sẽ gặp khó khăn hơn rất nhiều vì anh phải dùng tay trái để làm việc.

 

Ví dụ như việc ăn uống.

 

Bữa trưa là món mì ý kết hợp với bít tết bò, vì không có sự dặn dò đặc biệt từ phía nhà bếp nên bữa trưa được mang đến dựa theo yêu cầu của họ.

 

“Có cần tôi cắt thịt bò giúp anh không?” Trang Noãn Noãn nhìn anh cần đến sự giúp đỡ.

 

Kiều Mộ Trạch gật đầu.

 

Trang Noãn Noãn cầm đĩa của anh, dùng dao cần thận cắt thịt giúp anh rồi đưa đến trước mặt anh, mà ăn mì cũng cần dùng dao, người đàn ông này dùng tay trái một cách linh hoạt.

 

Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên máy lần, nhìn thấy tư thế ăn uống vẫn không mắt đi sự tao nhã của mình, cô không nhịn được lại nhìn anh nhiều hơn.

 

Ăn xong bữa trưa, phục vụ thu dọn xong liền rời đi, Kiều Mộ Trạch gọi cô gái đang chuẩn bị về phòng lại.

 

“Qua đây, ngồi xuống nói chuyện một chút.”

 

Trang Noãn Noãn lập tức ngồi xuống, đôi mắt trong veo to tròn khiến người khác nhìn vào như hai viên ngọc đen, trái tim Kiều Mộ Trạch khẽ rung động.

 

“Cô nói ngày ba mẹ cô xảy ra chuyện cô từng ngất đi, có thể nói cho tôi biết cô ngất đi như nào và tỉnh lại như thế nào có được không?” Kiều Mộ Trạch hỏi cô.

 

Trang Noãn Noãn không nghĩ đến anh sẽ hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn có gắng nhớ lại: “Hôm đó vào khoảng hơn hai giờ chiều, tôi đến một quán trà sữa gần đó để đọc sách, giống như thường ngày gọi một cốc trà sữa chuẩn bị tận dụng thời gian buổi chiều để ôn tập, nhưng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra liền ngất đi.” Trang Noãn Noãn nghĩ đến đây có chút sợ hãi.

 

“Sau khi cô uống xong trà sữa thì ngất đi sao?” Kiều Mộ Trạch hỏi chỉ tiết.

Bình luận

Truyện đang đọc