TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Ba, ba muốn đưa con đi đâu thế?” Bạch Oánh thắc mắc.

 

“Tới một nơi.” Bạch Thế Trạch nói xong liền kéo cô ta đi, nói với tài xế: “Đưa con trai của tôi tới đó, nói là lệnh của tôi.”

 

Tài xế đi đón Bạch Vinh.

 

Bây giờ đã là 5 giờ chiều, đúng lúc Bạch Vinh tan làm.

 

Thấy tài xế tới đón mình, cậu ta liền lên xe. Nhưng tài xế lại đi về phía bệnh viện.

 

Bạch Thế Trạch quay lưng về phía con gái, ông không dám nhìn, cũng không đành lòng nhìn. Bởi vì ông cũng có tình cảm với hai đứa con, ông chỉ hận Diệp Giai Mị mà thôi. Trẻ em vô tội.

 

Dù sao hai đứa nó cũng không có cơ hội chọn nơi sinh ra.

 

Bạch Vinh nhanh chóng tới bệnh viện, sắc mặt không vui hỏi: “Ba gọi chúng con tới bệnh viện làm gì vậy?”

 

Bạch Thế Trạch nhìn hai đứa con: “Hai đứa đi lấy máu đi!”

 

“Chúng con không bị bệnh, lầy máu làm gì chứ?”

 

“Đừng hỏi nhiều, nghe theo là được rồi.” Bạch Thế Trạch cố nén sự đau khổ trong lòng. Ông vẫn không đành lòng lạnh lùng và tàn nhẫn với hai đứa nhỏ.

 

Hai anh em Bạch Vinh đi lấy máu, sau đó Bạch Thế Trạch lập tức cho tài xé đưa bọn họ về nhà, ông ở lại bệnh viện.

 

Bạch Thế Trạch đau đớn ngồi ôm đầu ở ghế chờ, chờ kết quả xét nghiệm.

 

Chỉ 15 phút sau, ông ta liền nghe thấy bác sĩ gọi: “Bạch Thế Trạch, kết quả xét nghiệm của ông xong rồi, tới đây lấy đi.”

 

Trái tim Bạch Thế Trạch thắt lại, ông không dám xem kết quả. Ông biết kết quả sẽ là gì.

 

Nhưng ông vẫn phải xem. Ông nhận báo cáo xét nghiệm, chỉ tập trung nhìn vào câu kết luận cuối cùng: “Giám định hai mẫu máu cho thấy không có quan hệ ba – con trai ruột.”

 

Tờ còn lại đương nhiên cũng là không có quan hệ ba – con gái ruột.

 

Bạch Thế Trạch ôm đầu, trái tim vỡ nát.

 

Bạch Thế Trạch ngồi ở ghé chờ trong bệnh viện, nhìn hai tờ báo cáo kết quả xét nghiệm, đầu óc trồng rỗng suốt một lúc lâu. Dường như cuộc đời của ông đột nhiên gặp phải một biến cố rất lớn, tất cả những nỗ lực từ trước tới giờ của ông đều biến thành công cóc!

 

Vậy mà ông còn dự định truyền lại mọi thứ cho Bạch Vinh, để nó thừa kế nhà học Bạch. Nhưng hiện giờ thì thật buồn cười, ông không chỉ không có con trai nói dõi, mà còn giúp nhân tình của vợ mình nuôi hai đứa con đến tận bây giờ.

 

Mười chín năm, ông đã dày công nuôi nắng con trai của người ngoài, ông dùng hết tâm tư, thương yêu chiều chuộng cậu ta từ nhỏ đến lớn. Đến khi cậu ta học đại học, ông còn bỏ ra mười mấy vạn dùng mối quan hệ của mình liên hệ cho cậu ta. Con gái thì được học tại trường trung học quý tộc tốt nhất, chu cấp cho Diệp Giai Mị khoản tiền lớn. Còn con gái ruột của Bạch Thế Trạch, Bạch Hạ, thì lại bị đưa ra nước ngoài.

 

Năm đó Diệp Giai Mị dùng đủ mọi lời lẽ để thuyết phục ông, lo rằng có Bạch Hạ ở đây sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của hai đứa con của bà ta. Thêm vào đó, Bạch Hạ vốn cũng muốn rời khỏi cái nhà này, ông liền chẳng suy nghĩ gì nhiều mà cứ thể để Bạch Hạ ra đi, đi liền một mạch ba năm không quay về. Nghĩ tới sự tổn thương và thiệt thòi của Bạch Hạ, đột nhiên Bạch Thế Trạch tự tát mình hai cái. Năm đó khi qua đời vợ trước của ông để lại một lá di thư, cái chết của vợ trước cũng do một tay ông gây ra, khiến Bạch Hạ mới mười máy tuổi đã mắt đi sự yêu thương của mẹ, sống trong một ngôi nhà không có tình thân ấm áp, bị Diệp Giai Mị hắt hủi. Viền mắt Bạch Thế Trạch đỏ lên, lúc này ông chỉ hận không thể gi ết chết đôi cầu nam nữ Diệp Giai Mị và Hồ Thắng.

 

Bạch Thế Trạch suy sụp ngồi thẫn thờ đến tối. Các bác sĩ và y tá đi ngang qua đều nhìn ông bằng ánh mắt ngạc nhiên, có vài người còn hỏi thăm. Bạch Thế Trạch ôm đầu, trong lòng đau đớn vô hạn.

 

Diệp Giai Mị về tới nhà, thấy hai đứa con của mình đã về trước thì có chút ngạc nhiên. Thường thì con trai bà ta sẽ đi đá bóng cơ mà.

 

“Sao hai đứa về sớm vậy.” Diệp Giai Mị vừa nói vừa lấy quần áo mới ra ướm lên người con gái: “Qua đây nào Oánh Oánh, mẹ mua cho con hai bộ quần áo mới, con xem có thích không?”

 

Bạch Oánh vừa nhìn thấy quần áo mới ánh mắt liền sáng lên. Mỗi lần Diệp Giai Mị mua đồ cho cô ta đều chọn mua hàng hiệu, vì vậy kiểu dáng đều rất đẹp. Bạch Oánh liền ôm bộ đồ mới vào lòng: “Mẹ, con thích lắm. Nhưng mà con còn thiều hai cái váy nữa, mẹ xem khi nào thì mua cho con nhé! Giày của con cũng cũ cả rồi.”

 

“Được rồi, mẹ sẽ mua hết. Khi nào có thời gian, mẹ đưa con ra ngoài chọn.”

 

Nói xong, Diệp Giai Mị lại lấy một bộ đồ đá bóng màu lam đưa cho con trai: “Vinh Vinh, con xem có thích không.”

 

“Mẹ, hôm nay ba đưa con và em gái tới bệnh viện lấy máu, mẹ có biết tại sao ba lại làm như vậy không?” Bạch Vinh thắc mắc hỏi Diệp Giai Mị. Cậu ta cảm thấy ba không bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc