Đầu năm vừa công chiếu một bộ phim rất lớn, trong phim, Tô Hi cả mặt đều toát lên vẻ hạnh phúc, mặc dù quay phim rất mệt, nhưng có một ông chồng ấm áp như thế bên người, toàn thân cô đều tràn đầy sức sống.
Hai chị em nói chuyện một lúc, đến giữa trưa vẫn chưa cúp máy, buổi chiều cùng mẹ ra ngoài mua sắm, mua cho bọn họ áo khoác mùa đông mới, buổi tối còn ở ngoài ăn.
Buổi sáng ngày thứ hai.
Một chiếc xe Limousine màu đen dừng trước công tổng thống, vừa dừng xe, bảo an vừa nhìn biển số đã nhanh chóng đi đến, cần thận mở cửa xe phía sau.
“Lão phu nhân, ngài đã tới.”
Bảo An cực kỳ cung kính hướng tới người phu nhân quý phái vừa bước xuống xe chào hỏi.
Nhìn thấy vị phu nhân vừa bước xuống xe, tuổi đã ngoài 60 toàn thân toát ra vẻ quý phái, ăn mặc trang trọng tao nhã, toát lên khí chất của đệ nhất phu nhân.
Bà từng là đệ nhất phu nhân, Trình Tuyết Lam.
Bà gật đầu mỉm cười: “Tôi tới xem một chút, cậu tiếp tục làm việc đi.”
Nói xong, bà một mình bước vào trong, không mang thêm người nào vào, bà đã từng sinh sống ở đây ba mươi mấy năm, cho nên đây cũng là nhà cũ của bà, trở về nơi này, cũng giống như đang trở về nhà cũ.
Bà vừa vào, tất cả nhân viên ở nơi này đều kính cần chào hỏi, bà cũng rất thân mật gật đầu, đến cửa thang máy, có nhân viên ân cần ấn lên lầu 6.
Trình Tuyết Lam bước ra khỏi cửa thang máy, Lý Sâm nhanh chóng bước đến chào hỏi: “Lão phu nhân, ngài tới rồi, sao ngài không báo trước? Tôi liền cử người đến đón ngài.”
“Không cần phiền toái, tôi chỉ qua đây đề gặp con trai.”
Tác phong của Trình Tuyết Lam từ trước tới nay đều rất khiêm tốn, cho nên những chuyến đi ra ngoài bà chỉ cần đảm bảo đủ an toàn, không thích khoa trương.
“Tổng thống đang ở phòng làm việc.”
“Được rồi, Tiểu Sâm! Ông đi làm việc trước ổi, tôi sẽ tự mình tìm nó.”
Trình Tuyết Lam đi đến trước cửa phòng làm việc của Hiên Viên Thần, gõ cửa.
Hiên Viên Thần tự mình đi đến mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là mẹ mình, anh mím môi cười: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
“Mẹ đương nhiên tự mình đến, nếu không con bận tới mức không có thời gian mà rời khỏi đây?
“Con dự định tối nay sẽ về ăn tối với mọi người.”
Hiên Viên Thần vừa cười vừa ôm bả vai của mẹ anh, ánh mắt của ngài tổng thống bỗng chốc biến thành ánh mắt của một đứa trẻ.
“Được, vậy đợi con xong việc, cùng mẹ về nhà ăn cơm tối!”
Trình Tuyết Lam nói xong, đứng lại, hai tay đỡ lấy tay của con trai, cần thận nhìn qua một lượt: “Công việc gần đây có phải rất bận? Làm sao mà lại gầy như thế này?”
Hiên Viên Thân lân trước bị thương nặng, quả thực cũng bị tổn hại sức khỏe rất nhiều, cho nên nhìn hơi gầy một chút, nhưng vẫn còn rất khỏe.
Trình Tuyết Lam ngồi xuống sofa, nói với anh: “Ngồi xuống đây nói chuyện với mẹ một lát, mẹ đặc biệt tự mình đến đây tìm con vì có chuyện quan trọng.”
“Mẹ, mẹ nói đi.”
Hiên Viên Thần trong lòng có chút căng thẳng ngồi bên cạnh mẹ của anh.
Trình Tuyết Lam nhìn anh, khuôn mặt nghiêm túc nói: “Chính là chuyện lần trước mẹ đề cập đến cho con, tuổi tác con không nhỏ nữa rồi, nên lo lắng cho hôn nhân đại sự của con.”
Hiên Viên Thần ánh mắt có chút híp híp, cười phụ họa: “Con cũng rất lo lắng.”
“Con mà cũng lo lắng sao? Con lo lắng qua khi nào vậy? Mẹ thấy con căn bản không xem trọng chuyện này.”
Trình Tuyết Lam tức giận trừng mắt với anh, bắt đầu từ lúc anh hai mươi bảy tuổi, liền có ý muốn anh lấy vợ, nhưng mỗi lần anh đều đáp ứng ngoài miệng, lại dùng việc bận làm cớ đề cự tuyệt.
Hiên Viên Thần đối với chuyện này không thể phản bác, anh an ủi: “Mẹ, những chuyện như thế này phải có duyên phận, không thể ép buộc.”
“Được rồi, đừng nói cho có lệ, lân trước mẹ đã nói với con về cháu gái của Lâm tướng quân, con xem hai ngày nữa đi gặp mặt cô ấy đi! Đứa trẻ đó rất tốt, học thức tốt, gia giáo tốt, dáng dấp lại càng xinh đẹp, mà Lâm tướng quân ba đời cống hiến hiển hách, về mặt thân phận, hai đứa các con xem như môn đăng hộ đối.”