TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trong phòng, Đường Tư Vũ sốt cao đến mức khuôn mặt đỏ ửng cả lên, nhưng cô vẫn tỉnh táo. Cô cắn môi, nói với Hình Liệt Hàn: “Tôi…có thể không lau người được không.

 

Hình Liệt Hàn lạnh lùng nói: “Đường Tư Vũ, đã đến mức này rồi, em còn xấu hỗ cái gì? Thể diện quan trọng hơn mạng sống à?”

 

Đường Tư Vũ bị mắng bất ngờ, cảm giác người đàn ông này chẳng còn đáng yêu chút nào, đối với người bệnh, anh ta trưng bày cái vẻ lạnh lùng ấy sao?

 

Đường Tư Vũ cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, ôm mặt nói: “Vậy anh lau đi!”

 

Hình Liệt Hàn thò tay vào cởi bỏ chiếc sơ mi trắng của cô, bắt đầu cầm chiếc khăn ướt thấm rượu sát khuẩn nhẹ nhàng lau cho cô. Khuôn mặt nhỏ của Đường Tư Vũ đỏ bừng lên, cô liền quay mặt vào tường, một mực không dám nhìn vào ánh mắt của anh.

 

Chỉ cảm thấy những nơi anh lau qua, đặc biệt mát lạnh và thoải mái, đồng thời cảm thấy người đàn ông này dường như đang lau toàn bộ cơ thể cô.

 

Cô cảm thấy xấu hỗ vô cùng.

 

Đường Tư Vũ nhắm mắt lại hoàn toàn, thế nhưng càng nhắm mắt, cơ thể cô lại càng mẫn cảm. Hình Liệt Hàn cũng chẳng nhẹ nhàng lau mà dùng chút sức mạnh đề chà xát, chà đến mức da cô đỏ ửng cả lên.

 

“Ưm…” Đường Tư Vũ cắn môi, rên lên một tiếng khe khẽ.

 

Hình Liệt Hàn không nhịn được cong cong khóe môi, chế giễu cô: “Rất thoải mái hả?”

 

Đường Tư Vũ không muốn mở mắt ra trả lời, đành phải mím chặt môi, cắn chặt răng, không muốn tạo ra thêm bát kì tiếng động nào.

 

Sau khi Hình Liệt Hàn làm xong, Đường Tư Vũ cảm giác như toàn thân huyệt đạo như được đả thông, hơi nóng cũng bắt đầu biến mất, đắp chăn không còn khó chịu nữa, ngược lại thật thỏa mái, cơn thèm ngủ của cô lại dâng lên.

 

Lúc này thuốc hạ sốt cũng bắt đầu có chút hiệu quả, cô không muốn ngủ cũng không thể không ngủ được. Và cô lại thiếp đi trong chớp mắt.

 

Hình Liệt Hàn một lần nữa lại lấy cặp nhiệt độ đo cho cô, lần này đã giảm xuống 39 độ. Nhưng anh vẫn chẳng dám nghỉ ngơi, ngồi bên cạnh giường chăm sóc cô.

 

Ngay cả khi lúc này cơn buồn ngủ có ập đến cũng phải nhịn xuống, bởi vì anh không muốn chuyện gì xảy ra với người con gái này.

 

Nhìn khuôn mặt ngủ say bình yên mà xinh đẹp của cô, Hình Liệt Hàn đột nhiên cảm thấy có một sứ mệnh phải thực hiện mà trước đây anh chưa hề nhận thấy, không chỉ dừng lại ở việc có nhiều hơn một đứa con trai, mà còn là người phụ nữ trong cuộc đời anh.

 

Anh thề trong lòng, Đường Tư Vũ, nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh.

 

Nhưng người phụ nữ đang ngủ say kia lại không biết mình đang mộng du ở nơi nào, thậm chí cô ấy còn không biết rằng có một người đàn ông ở bên cạnh chăm sóc cô từng chút một.

 

Đường gia.

 

Mẹ con Khưu Lâm sắp bị làm tức chết, Khưu Lâm tức giận vì Đường Tư Vũ dám trèo cao lên một cái cây lớn như Hình Liệt Hàn, cô ta chuẩn bị đoạt lấy tài sản của Đường gia sao?

 

Đường Y Y không cam lòng đố ky, uất hận người chị khác cha của mình, năm năm trước Đường Tư Vũ đã gặp được Hình Liệt Hàn, làm sao mà cô có thể may mắn như vậy?

 

Mà anh ta biết rõ năm năm trước cô đã từng phản bội Mộ Phi, mà vẫn sỉ tình bảo vệ cô ta như vậy.

 

Đến nay, hai người đàn ông ưu tú trong đôi mắt của cô đều vây quanh Đường Tư Vũ, bảo cô sao có thể không oán giận.

 

Đường Tư Vũ rốt cuộc tốt hơn cô ở chỗ nào? Cô ta chỉ có một ưu điểm đó là ngoại hình xinh đẹp, mà so với cô ta vẫn còn rất nhiều người con gái xinh đẹp hơn. Tại sao Hình Liệt Hàn lại thích cô ta?

 

Đường Y Y nằm trên giường, mắt ngủ đến nửa đêm, cô nhắm mắt lại sẽ gặp ác mộng, mơ thấy Đường Tư Vũ khí thế đứng trước mặt cô, cười nhạo cô,mỉa mai cô, sỉ nhục cô dưới chân.

 

Đường Tư Vũ là cơn ác mộng của Đường NỄY”

 

Mà cô muốn được hạnh phúc, thề sẽ phải diệt trừ được con quỷ này.

 

Đường Tư Vũ ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, khát đến mức tỉnh dậy. Cô nâng mí mắt nặng trĩu dậy, ánh sáng lờ mờ chiếu vào mắt, thiết bị của bệnh viện, khiến cô lập tức quay đầu lại nhìn về phía bên cạnh.

 

Một tiếng động nhỏ từ cô đánh thức người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Hình Liệt Hàn ngay lập tức ngước mắt nhìn lên, chạm phải đôi mắt đang mở to của cô, anh nhẹ giọng hỏi: “Có chỗ nào không thoải mái à?”

 

Đường Tư Vũ khàn giọng nói: “Tôi muốn uống nước.”

 

Hình Liệt Hàn nhanh chóng đứng dậy, đi đến cạnh bình nước, rót một ít nước ấm vào chiếc cốc cho cô.

 

Đường Tư Vũ ngồi dậy một cách khó khăn, một bàn tay to lập tức đưa một tay ra đỡ lấy tắm lưng yếu ớt của cô. Khi Đường Tư Vũ chuẩn bị lấy cốc nước, thấy Hình Liệt Hàn đưa ly nước lên miệng để thử một chút độ ấm, xong rồi mới đưa cho cô.

 

Dù đầu Đường Tư Vũ vẫn còn choáng váng nhưng trong lòng cô lại vô cùng cảm động, cô cầm lấy cốc nước và uống. Uống xong, cô dựa lưng vào giường, cô không muốn ngủ nữa. Cô mà ngủ nữa thì đầu óc cô lại càng choáng váng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc