TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

 

Đường Tư Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nụ cười nơi khóe miệng không nhịn được mà nhéch lên.

 

Trái tim Đường Tư Vũ cảm thấy rất ngọt ngào.

 

Buổi tối, mọi người trong nhà sum họp, quây quần hòa thuận, Tưởng Lam đã hoàn toàn coi Đường Tư Vũ là con dâu của mình, mà Hình Nhất Nặc vẫn đang chơi dương cầm ở bên cạnh, buổi tối, Đường Tư Vũ hướng dẫn cô bé, khả năng đàn của cô tiền bộ hơn nhiều.

 

Vì Hình Nhất Phàm đang ở nước ngoài học tập, trừ những ngày nghỉ, cậu bé không có thời gian để về nước, chỉ có thể trò chuyện qua cuộc gọi video, Hình Nhất Nặc vui vẻ vì thành tích của cô nhóc đang tăng dần lên!

 

Tất nhiên, việc này cũng phải kể đến người có công lao to lớn nhất, đó là Ôn Lương Diệu, anh không chỉ dạy toán cho Hình Nhất Nặc, mà còn để cô bé ở trường bổ sung các khóa học khác nhau, Ôn Lương Diệu trở thành anh họ của cô, khi người bên ngoài nghe thấy thân phận của bọn họ cũng không dám bàn luận chỉ trỏ.

 

Vì vậy, nhờ Ôn Lương Diệu, một giáo viên đầy kiên nhẫn, thành tích của Hình Nhất Nặc đã tiến bộ sau mỗi kì thi.

 

Tuy nhiên, Ôn Lương Diệu có vẻ rất bận, anh từ chối rất nhiều lời mời đến nhà ăn cơm, hai vợ chồng Hình Chính Đình cũng bỏ cuộc.

 

Thế nhưng, họ có ý định sẽ mời Ôn Lệ Thâm và Tô Hi đến đây làm khách vào cuối tuần này, mặc dù sống gần nhau nhưng chưa có dịp mời họ ăn tối!

 

Khi đó, Đường Tư Vũ gọi điện thoại cho Tô Hi, đương nhiên Tô Hi đồng ý, cũng thay Ôn Lệ Thâm đồng ý.

 

Ôn Lệ Thâm ngước mắt nhìn chằm chằm cô: “Anh rửa giúp em.”

 

“Thật không? Vậy thì thật tốt, làm phiền anh rồi.” Tô Hi cười hì hì, rất vui vẻ.

 

 

Cơm nước xong, Tô Hi cũng chạy tới phòng của Ôn Lệ Thâm để anh gội đầu giúp. Ôn Lệ Thâm lấy một cái ghế vào trong phòng tắm, xả nửa bồn nước. Còn Tô Hi thì nằm trên ghế sô pha dài êm ái, đầu của cô được Ôn Lệ Thâm dịu dàng đặt lên đùi của anh.

 

Gương mặt Tô Hi hơi đỏ lên, dù sao thì cũng là nằm ở trên đùi của anh. Nghĩ lại lần đầu mới gặp đã kéo khăn tắm của anh, nhìn hết sạch mà mặt còn nóng.

 

Ôn Lệ Thâm giống như gội đầu cho trẻ con, nâng đầu cô lên rồi đỡ lấy, để mái tóc dài của cô rơi xuống nước. Vừa nãy anh đã xem qua miệng vết thương của cô, đã đóng vảy rồi, chỉ cần không đụng vào làm sẹo bong ra thì sẽ không sao.

 

Tô Hi thoải mái híp mắt, từ dưới nhìn lên gương mặt của người đàn ông này, nhìn từ một góc độ khác cũng đẹp không kém.

 

Đường cong hoàn mỹ của chiếc cằm với đầy nét đặc trưng. Hướng lên trên là đôi môi hơi mỏng đang mím lại của anh, lên trên nữa là đôi mắt sâu hút như biển cả, vô cùng dịu dàng giống như động tác của anh vậy.

 

“Thoải mái quái Tóc của em có bản không?” Tô Hi cười hỏi.

 

“Không bản…” Ôn Lệ Thâm đáp lại một câu.

 

Trong lòng Tô Hi nồi lên hương vị ngọt ngào, không nói gì nữa. Ôn Lệ Thâm xoa dầu gội, xoa thành một đám bọt trắng, lực ở ngón tay anh xoa bóp da đầu cô rất vừa phải, thoải mái đến mức làm cô buồn ngủ.

 

Một mái tóc mà gội cũng hết gần nửa tiếng, Ôn Lệ Thâm cầm một cái khăn lông choàng lên vai cô, nói với cô “Anh sấy khô giúp em.”

 

“Em tự sấy cũng được!”

 

Tô Hi nói xong, Ôn nghiêm khắc lại cầm máy sáy đến đây, nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc cho cô rồi bắt đầu sấy.

 

Mái tóc của Tô Hi bóng mượt, mềm mại như lụa, vuốt ve trên tay quả thực rất thích. Ôn Lệ Thâm thích thú không buông tay.

 

Sau khi sấy khô, mái tóc dài của Tô Hi mềm mại sạch sẽ làm tâm trạng của cô đột nhiên tốt lên. Nhưng cô lại không biết rằng, đối với người đàn ông ở bên cạnh mình thì như vậy lại có sức cám dỗ đến mức nào.

 

“Em đi ra ngoài trước đi, để anh dọn dẹp.”

 

Ôn Lệ Thâm nói với cô.

 

“Ừm! Được!”

 

Tô Hi lên tiếng rồi đi ra trước, Ôn Lệ Thâm đóng cửa phòng tắm lại chắc là để dọn dẹp. Sau khi đi ra, Tô Hi cũng rất thích thú với mái tóc dài của mình.

 

Bỗng nhiên cô nhớ ra, hình như lúc nãy cô vào phòng tắm, trong tay vẫn còn cầm điện thoại. Hình như là đặt ở trên ngăn tủ trong phòng tắm, trước đó dường như còn đang nói chuyện với Annie, còn phải trả lời tin nhắn của cô ấy nữa chứ!

 

Tô Hi nghĩ, dù sao Ôn Lệ Thâm cũng đang dọn dẹp phòng tắm, cô đi vào một chút để lấy điện thoại chắc cũng không saol Tô Hi không nghĩ nhiều, duỗi tay đây cửa phòng tắm ra. Lúc cô chuẩn bị nhìn về chỗ ngăn tủ, bỗng nhiên một cơ thể đàn ông trần truồng lọt vào trong tầm mắt.

 

Tô Hi trợn mắt, dường như quên cả xoay người. Ôn Lệ Thâm thản nhiên cầm lấy khăn tắm ở bên cạnh, che chỗ quan trọng lại rồi buồn cười nhìn cô: “Nhìn đủ chưa?”

 

Lúc này, Tô Hi mới nhận ra vừa nãy là lần đầu tiên thấy hết mọi phong cảnh, cô lập tức a một tiếng rồi xoay người, vội che mặt lại rồi lo lắng kêu lên: “Tại sao anh lại tắm ở chỗ này!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc