TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang thoáng qua một tia phức tạp, anh khẽ cười: “Vậy Đồng tiểu thư ra với ông cụ đi! Tôi đi trước.”

 

“Ngài phó tổng thống, tôi là nhà thiết kế trang sức, tôi có thể dẫn anh đi tham quan một chút.” Đồng Thi Doanh lập tức muốn phô diễn tài năng.

 

“Lần sau đi! Tôi phải đi rồi” Hoắc Kỳ Ngang nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay, lễ phép rời đi.

 

Sau lưng anh, trong ánh mắt Đồng Thi Doanh trào lên hứng thú mãnh liệt, những gã đàn ông miệng lời ngon ngọt sao có thể bằng một phần vạn người đàn ông này chứ?

 

Anh không những xuất chúng, lại khiêm tốn lễ độ, cả người tản mát một loại khí tức làm cô ta mê đắm.

 

Người đàn ông này, cô ta chắc chắn phải theo đuổi.

 

Lại có Hoắc Minh ở phía sau đảm bảo cho cô ta, cô ta nghĩ, có lẽ cũng không khó đâu!

 

Sau khi ra ngoài, Hoắc Kỳ Ngang nhìn đồng hồ, đã là thời gian cơm trưa, anh nói với vệ sĩ: “Về trung tâm thành phó.”

 

“Ngài muốn tới tìm Kỷ tiểu thư sao?” Vệ sĩ không khỏi hỏi một câu.

 

“Ừm!”

 

“Nhưng, thân phận của ngài không thích hợp tới nơi đó.” Vệ sĩ mới được Hoắc Minh chỉ điểm.

 

Hoắc Kỳ Ngang híp mi mắt, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Các người làm việc cho tôi, không phải ba tôi.”

 

Vệ sĩ lập tức hiểu: “Dạ, đã hiểu.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nhớ trong trung tâm thành phố có một nhà hàng, công tác bảo mật vô cùng nghiêm khắc, anh đã tới vài lần, nhưng anh lại lo bản thân không hẹn được Kỷ An Tâm.

 

Có cách gì để hẹn cô ra hay không? Hoắc Kỳ Ngang cắn môi mỏng suy nghĩ, nhưng ngay cả một cái cớ cơ bản nhất cũng không nghĩ ra được.

 

Có điều, anh lập tức nghĩ tới một chuyện, mặc dù có hơi hèn hạ.

 

Anh đưa tay ấn số điện thoại của Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm không có số anh, nên người phụ nữ ấy không chút phòng bị nhận điện thoại: “Alo, xin chào.”

 

“Là anh đây!” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp lên tiếng.

 

“Có việc gì không?” Giọng Kỷ An Tâm lập tức lạnh đi mấy phần.

 

“Anh sắp tới trước tòa nhà của em rồi, trưa nay cùng đi ăn.”

 

Kỷ An Tâm trực tiếp trả lời: “Không rảnh.”

 

“Chỉ ăn một bữa, anh không yêu cầu quá nhiều chứ.”

 

“Tôi nói không rảnh, anh có thể mời người khác.”

 

“Vậy được, anh lên công ty tìm em.”

 

“Cái gì? Không được lên.” Kỷ An Tâm lập tức ra lệnh.

 

“Hai lựa chọn, một là anh lên công ty em, tiết lộ thân phận, hai là cùng anh đi ăn.” Hoắc Kỳ Ngang uy hiếp cô.

 

“Tiết lộ thân phận anh có chỗ nào có hại cho tôi à?”

 

“Thế à? Thế nếu anh nói em là bạn gái anh thì sao?”

 

“Anh… tốt nhất đừng có nói bậy, tôi không phải bạn gái anh từ lâu rồi.”

 

“Phải không? Anh tin là nhân viên của em sẽ thích nghe chuyện năm xưa lắm đấy.” Hoắc Kỳ Ngang nói.

 

“Anh… anh không sợ tôi càng thêm hận anh?”

 

“Đã hận đến như vậy rồi, hận thêm một chút cũng không thành vấn đề, anh chỉ muốn mời em ăn một bữa thôi.” Hoắc Kỳ Ngang có chút buồn rầu nói.

 

“Được! Ăn thì ăn.” Được lắm, Kỷ An Tâm cắn răng nén giận.

 

Người đàn ông này dám uy hiếp, cô còn phải sợ anh ta sao?

 

Vừa hay trưa nay cô còn đang muốn ăn bừa thứ gì đó đây, anh ta mời, cô còn tiết kiệm được tiền một bữa cơm đây này.

 

“Năm phút nữa tới nơi, em xuống đây đi!” Trong giọng nói của Hoắc Kỳ Ngang có thêm niềm vui thích.

 

Kỷ An Tâm tắt điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc