TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Dù sao, cảnh tượng như thế này đúng là trăm năm mới thấy mài Kiều Mộ Trạch cầm tờ thăm, bình tĩnh liếc nhìn, chỉ thấy trên đó ghi: “Chọn một bạn nữ, một tay chống tường, nhìn nhau trìu mến mười giây.”

 

Lam Thiên Hạo võ võ vai anh: “Xem cậu chọn thế nào.”

 

“Được rồi, mọi người đều đã rút xong thăm cả rồi. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thử thách từ ai đây?”

 

“Bắt đầu từ Kiều tổng thì sao nhỉ?” Chu Đào mỉm cười hỏi Kiều Mộ Trạch đưa lá thăm ra, Chu Đào có chút khẩn trương nhận lấy nó, anh cũng không muốn Kiều Mộ Trạch rút phải những yêu cầu quá khó đâu.

 

Có điều, sau khi xem xong, anh nghĩ trò chơi này cũng rất phù hợp với Kiều đại thiếu ấy chứ!

 

Diệp Mạn Ni ở bên cạnh cũng âm thầm kích động lên, Kiều Mộ Trạch rút phải thăm gì vậy? Ánh mắt của Trang Noãn Noãn cũng nhìn sang, không biết vì sao cô cũng rất muốn thấy anh bị xấu mặt.

 

Dù sao cũng là do anh tự nguyện tham gia mà, đã chơi thì phải chịu chứ.

 

Có điều, lúc này cô đã quên mắt vấn đề nan giải của chính mình rồi.

 

“Tôi đọc lá thăm của Kiều thiếu gia rút trúng nha! Chọn bắt kỳ người phụ nữ nào ở hiện trường, một tay giữ bức tường, tay kia nâng cằm và nhìn nhau trìu mến trong hơn mười giây.” Chu Đào nói rất hào hứng.

 

Lời này vừa dứt, các nữ nhân viên có mặt đều cảm thấy vô cùng thích thú, mong chờ được xem người đàn ông đẹp trai như vậy làm hành động này! Với lại, anh sẽ chọn ai đây?

 

Trang Noãn Noãn cũng đang cố nhịn cười, đôi mắt đầy ý cười của cô nhìn về người đàn ông dưới ánh đèn.

 

Chưa cười được bao lâu cô đã nhìn thấy đôi mắt đen như mực sâu thẳm phức tạp của Kiều Mộ Trạch quét qua, sau đó nhìn chằm chằm vào cô. Nụ cười của Trang Noãn Noãn đanh lại từng chút một, cuối cùng cô có chút hoảng hốt và sợ hãi nhìn trái nhìn phải.

 

Người đàn ông này nhìn cô làm gì chứ?

 

Trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt lắm.

 

Diệp Mạn Ni vẫn nghĩ bản thân sẽ có cơ hội! Thế nhưng khi cô ta nhìn Kiều Mộ Trạch thì lại phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn chằm chằm Trang Noãn Noãn. Hiển nhiên là anh đã chọn Trang Noãn Noãn.

 

Cô ta lập tức chủ động gio tay nói: “Kiều thiếu gia, tôi rất sẵn lòng phối hợp với anh.”

 

Kiều Mộ Trạch liếc cô ta một cái, môi mỏng khẽ nhéch lên: “Tôi muốn tự mình chọn.”

 

Giọng điệu này của anh, là đang từ chối cô ta.

 

Diệp Mạn Ni lập tức bị mất mặt, khuôn mặt đỏ lên, cô ta cắn chặt môi, vô cùng xấu hỗ.

 

Kiều Mộ Trạch từng bước đi tới, mà hướng của anh chính xác là chỗ của Trang Noãn Noãn.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Trang Noãn Noãn lập tức thay đổi, cô lo lắng nuốt ngụm nước bọt. Thấy người đàn ông đang từng bước tiến lại gần, đầu óc cô trống rỗng, từng bước lùi về sau.

 

Tại sao anh ta lại chọn cô chứ? Ở đây còn nhiều người để chọn vậy cơ mà!

 

Trang Noãn Noãn lùi rồi lại lùi, mới đi được mấy bước, bỗng nhiên sau lưng cô bị đụng vào một vật hình trụ, cô nhanh chóng quay đầu nhìn lại thì phát hiện đó là một cây cột.

 

Đến lúc cô ngắng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã ở trước mặt cô, và cánh tay mảnh khảnh của anh đã bá đạo ôm lấy một bên đầu cô.

 

Trang Noãn Noãn đang muốn tránh đi thì người đàn ông đó dùng giữ lấy cằm cô, hơi nâng lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phải ngước lên theo, đôi mắt to tròn đầy hoảng hốt không cách nào trốn tránh mà đối diện thẳng với anh.

 

Các nữ nhân viên ở một bên đã được chứng kiến trực tiếp cái gì gọi là bá đạo tổng tài.

 

Huống hồ gì, Kiều Mộ Trạch đích xác chính là nguyên mẫu của hình tượng bá đạo tổng tài mài Đầu óc Trang Noãn Noãn trống rỗng, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhìn vào đôi mắt không đáy của anh, cô như nhìn thấy được ý cười trong đấy.

 

Diệp Mạn Ni ghen tị đến mức mắt đỏ cả mắt, cô ta nắm chặt tay lại, hận không thể đầy Trang Noãn Noãn ra và thế vào chỗ của cô.

 

Lâm Thiền cũng rất ghen tị, ánh mắt của cô ta len lén nhìn Lam Thiên Hạo, nhưng cô ta lại phát hiện ra là ánh mắt của Lam Thiên Hạo đang đổ dồn vào khuôn mặt của Lam Sơ Niệm.

 

Lam Sơ Niệm vui đến mức hai mắt híp lại cong cong như trăng lưỡi liềm, nhìn vào cũng thấy cô đang rất vui.

 

Khi tất cả mọi người đều yên lặng nín thở, giọng nói có chút lộn xộn của Trang Noãn Noãn vang lên: “Mười giây… Hết mười giây rồi.”

 

Nói xong, cô lập tức tránh người sang một bên liền thoát ra.

 

Khuôn mặt tuần tú của Kiều Mộ Trạch thoáng hiện lên một tia hụt hãng, nhìn thấy dáng vẻ cô hoảng hốt trong vòng tay anh, anh không ngờ lại có phản ứng. Hơn nữa còn là loại phản ứng rất mạnh mẽ!

Bình luận

Truyện đang đọc