TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 1831:

 

Hình Nhất Phàm thật ra cũng không phải là không đau, nhưng vẫn trong phạm vi anh vẫn chịu đựng được, nghe cô hỏi vậy, anh cũng không muốn giả vờ cứng rắn, nheo.

 

mắt nói: “Đương nhiên là đau.”

 

Nói như vậy cô sẽ càng đau lòng cho anh hơn!

 

Bạch Hạ nhìn vết thương dính vào bắp thịt của anh, cô cảm thấy vô cùng đau lòng!

 

*Xé đi.” Hình Nhất Phàm trầm giọng nói lại lần nữa.

 

Bạch Hạ phải giữ lấy miếng băng gạc, nín thở, xé ra từng chút một, nhưng vết thương lộ ra ngoài khiến trái tim cô thắt chặt lại, chỉ nhìn thấy vết thương dài bằng ngón giữa trên cánh tay rắn chắc của anh đã máu thịt lẫn lộn cả. “Tôi nghĩ chắc là anh phải khâu lại đáy.”

 

Bạch Hạ cảm thấy néu để yên vết thương như vậy, nó sẽ không thể nào lành lại được.

 

Hình Nhất Phàm liếc nhìn, vẻ mặt đầy mong đợi hỏi cô: “Tay nghề may vá của cô có tốt không?”

 

Bạch Hạ nghe vậy thì trợn tròn mắt nhìn anh nói: “Anh…

 

anh muốn tôi khâu vết thương cho anh sao? Không, không, không … Tôi không làm được đâu, chúng ta đến bệnh viện đi!”

 

“Cô chỉ cần trả lời tôi là tốt hay không thôi?” Hình Nhất Phàm thấy cô như thể sắp khóc tới nơi thì không khỏi bật cười.

 

Tay nghề may vá của Bạch Hạ thực ra cũng không tồi, cô chớp mắt nói: “Trước đây tôi từng dùng quần áo của mình may đồ cho Đoá Đoá, cũng khá ổn!”

 

Khuôn mặt điển trai của Hình Nhất Phàm trở nên cứng đò, anh đành phải nói: “Được! Vậy cô tìm một ít chỉ, chuẩn bị khâu cho tôi vài mũi đi!”

 

Bạch Hạ cảm thây đây là đang muôn lây mạng cô mà, cô nào dám làm loại chuyện này chứ!

 

Hình Nhất Phàm nheo mắt nói: “Tôi tin tưởng tay nghề của GÓnn Đến chính Bạch Hạ cũng không tự nắm chắc được, nhưng lúc này cô không có lựa chọn, ai bảo anh không chịu đi bệnh viện chứ?

 

“Vậy sau này nếu vết thương của anh lành lại trở nên khó coi thì anh cũng không được trách tôi đâu đấy!” Bạch Hạ phải đón rào trước với anh như vậy, cô không biết dũng khí của mình từ đâu ra, cô thật sự dám khâu cho anh.

 

Hình Nhất Phàm nhếch môi cười: “Được, tôi sẽ không trách cô.”

 

“Chắc chắn nó sẽ trở nên xấu như một con rết vậy.” Bạch Hạ vừa nói vừa tìm kim, Hình Nhất Phàm dạy cô làm sao để khử trùng, sau đó làm sạch vết thương bằng cồn, Bạch Hạ vì muốn vết thương của anh tốt lên mà dũng cảm giúp anh khâu, thêm vào Hình Nhất Phàm không ngừng cổ vũ cô, nói chuyện với cô.

 

Bạch Hạ chỉ mất vài phút để khâu vết thương cho Hình Nhất Phàm, cô dùng chỉ để khâu nối lại, nhưng vét khâu trông thật sự rất khó coi, sau này lành lại thì cũng sẽ thành một vết sẹo gớm ghiếc.

 

Nhưng đối với Hình Nhất Phàm, đàn ông có thêm một vết sẹo thì có sao đâu chứ? Còn phải xem ai là người đã tạo ra vết sẹo này.

 

Khi Bạch Hạ đang thu dọn đồ đạc, toàn thân cô mồ hôi nhễ nhại, bởi vì cô thật sự rất căng thẳng! Lúc này đầu óc cô vẫn có chút trồng rỗng, nhưng cô cũng phát hiện hoá ra mình cũng to gan như vậy, dám làm loại chuyện này.

 

Hình Nhất Phàm dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi, Bạch Hạ sau khi thu dọn hộp thuốc xong thì nói: “Tôi về nhà tắm rửa rồi lại sang thăm anh. Anh có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”

 

“Cô có thể nấu món gì?” Hình Nhất Phàm quả thực hơi đói, “Tôi có thể nấu mì gói.” Bạch Hạ ngượng ngùng cười cười, lại bổ sung thêm một câu: “Ở nhà tôi còn mì đấy.”

 

Hình Nhất Phàm còn có thể kén chọn sao? Anh không còn cách nào khác đành phải nói: “Được! Vậy lúc nào cô sang thì nhân tiện mang mì gói sang đây đi.”

 

Bạch Hạ thấy anh đồng ý ăn thì không khỏi vui mừng: “Được!”

 

Lúc này Đoá Đoá từ bên cạnh nhảy ra, nó cũng đói bụng rồi, Bạch Hạ cười nói: “Chờ lát mẹ sang cho con ăn nha.”

 

Bạch Hạ trở về nhà, nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ quần áo thoải mái sau đó sang lại bên kia, nhân tiện còn mang theo mì gói của cô.

 

Bạch Hạ chuẩn bị xong thức ăn cho mèo cho Đoá Đoá, thì bắt đầu nấu mì cho hai người, cô cũng đang rất đói!

 

Dù đã ăn hai bữa nhưng cô vẫn chưa thấy no.

 

Ngồi trên ghế sô pha, Bạch Hạ nhìn chằm chằm vào vết thương đã được băng bó của Hình Nhất Phàm, cô cảnh cáo nói: “Anh đừng chạm vào nước đấy.”

 

Hình Nhất Phàm gật đầu: “Được!”

 

Bình luận

Truyện đang đọc