TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Có chuyện gì mau nói đi! Tôi không rảnh.” Kỷ An Tâm thật sự không rảnh.

 

Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu nhìn cô, cách ăn mặc của cô trong clip giống hệt bây giờ. Tim anh nhói đau. Anh cũng không nói gì, chỉ mở điện thoại ra đưa cho cô xem clip trong đó.

 

Kỷ An Tâm nhíu mày nhận lấy, mở clip ra. Đầu cô ong lên một tiếng. Cô nhìn một cái liền nhận ra clip này chính là lúc cô bị Trầm Duệ ôm lúc trưa.

 

“Sao… sao anh có được? Anh chụp lén tôi?” Kỷ An Tâm có chút hơi tức giận.

 

“Không phải anh, là có người cố ý gửi co anh. Người gửi clip này cho anh tên là Tưởng Y San, là người trong công ty em.”

 

Mắt Hoắc Kỳ Ngang đỏ ngầu, vô cùng đau đớn. Anh khàn giọng hỏi: “Em chấp nhận Trầm Duệ rồi sao?”

 

Tim của Kỷ An Tâm đập mạnh một cái. Dù rất phẫn nộ với việc ` làm của Tưởng Y San, nhưng lúc này khiến tim cô căng thẳng là vẻ mặt của người đàn ông trước mặt này.

 

Giống như thất vọng, lại giống như vô cùng đáng thương.

 

Dù cô biết lúc đó Trầm Duệ chỉ là mất khống chế nên ôm cô một cái, nhưng góc độ trong clip lại giống như hai người đang hôn nhau kịch liệt, vô cùng ám muội.

 

Lúc này trong lòng cô vẫn luôn cự nự, có nên thừa nhận chuyện này không? Nếu thừa nhận thì anh nhất định sẽ không làm phiền cô nữa, sẽ không bước vào cuộc sống của cô nữa.

 

Cô sẽ được yên tĩnh.

 

Đoạn clip này có thể đả kích tới người đàn ông này hơn bất kỳ lời nói tàn nhẫn nào.

 

Nội tâm Hoắc Kỳ Ngang chưa bao giờ đau đớn như vậy. Giống như khoảnh khắc mắt đi cô vào 5 năm trước, cảm giác tim vỡ vụn.

 

Lúc này, anh lại lần nữa trơ mắt nhìn cô rời đi. Sự đau đớn này một lần là đủ, thêm một lần nữa thì là sự giày vò khủng khiếp.

 

Kỷ An Tâm không nói gì, nhưng đối với người đàn ông này mà nói thì không khác gì mặc nhận cả.

 

Vành mắt anh đỏ hoe mà nhìn chằm vào cô. Trong mắt tràn đầy vẻ đau đớn. Cuối cùng anh nhắm mắt lại, thanh âm khàn đặc tới cực điểm: “Anh chúc phúc cho em.”

 

Kỷ An Tâm cắn môi, kiềm chế sự kích động muốn giải thích. Cô vội nói với anh một câu: “Cảm ơn.”

 

Nói xong cô liền đẩy cửa xuống xe. Lúc cô vừa đặt chân xuống thì vành mắt đã bị nước mắt làm cho mơ hồ. Cô mở lớn mắt, ưỡn thẳng lưng, cố bước đi nhẹ nhõm tự nhiên mà đi vào đại sảnh.

 

Cô bỗng đụng phải một người. Vì trong mắt đều là nước mắt nên cô không nhìn rõ gì cả.

 

Cô gái bị đụng phải rất tức giận khi đột nhiên bị đụng phải. Lúc cô quay người lại thì mới thấy là Kỷ An Tâm. Cô giật mình: “Kỷ tổng, cô không sao chứ!”

 

Kỷ An Tâm cúi mắt, vội khua ta. Cô đi vào thang máy. Trong thang máy có hai nhân viên, Kỷ An Tâm không khỏi nhắm mắt lại mà nói: “Có thể nhắn thang máy giúp tôi không?”

 

“Được, Kỷ tổng.” Nhân viên giật mình, chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ thương tâm thế này của Kỷ An Tâm.

 

Kỷ An Tâm cắn môi, kìm nén nước mắt lúc này đã chảy ra khóe mắt, cuối cùng người đàn ông này đã đi ra khỏi cuộc đời cô.

 

Nhưng sao cô lại đau lòng như vậy? Không nên chứ! Kỷ An Tâm cảm thấy mình vô cùng buồn cười.

 

Cô nhắn tầng có phòng hội nghị. Lúc này ở đây không có ai, cô vừa hay có thể yên tĩnh một chút.

 

Kỷ An Tâm đi vào toilet, nhìn mình trong gương, hai mắt đỏ hoe, vô cùng buồn cười. Cô đột nhiên cười với mình, cười tự giễu. Nước mắt lại chảy xuống.

 

Cô hít sâu mấy hơi, lấy một tờ giấy, lau sạch nước mắt nơi khóe mắt.

 

Cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, vẻ ngoài bình tĩnh, lộ ra khí chất mạnh mẽ.

 

Cô gạt tóc, nho nhã mà bước ra. Cô vào thang máy, về lại tầng phòng làm việc của mình.

 

Cô đi thẳng vào phòng làm việc của Tưởng Y San, mở mạnh cửa ra.

 

Tưởng Y San giật cả mình, nghiêng đầu nhìn Kỷ An Tâm đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô ta liền chột dạ mà cười: “Ói, sao mà tức giận như vậy?”

 

“Cô lén lấy số điện thoại của phó tổng thống trong điện thoại của tôi, còn dám quấy rối anh ấy. Tưởng Y San, cô chán sống rồi phải không? Anh ấy hoàn toàn có thể kiện cô tội quấy rối, xâm phạm đời tư của anh ấy.”

 

Đáy mắt Tưởng Y San quả nhiên xẹt qua tia sợ hãi, cô ta không dám đắc tội với người có quyền. “Cô… biết rồi. Đúng, phó tổng thống nhất định rất thất vọng về cô nhỉ?” Cô ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh.

 

“Anh ấy có gì mà thất vọng. Giữa hai chúng tôi sớm đã không có quan hệ gì nữa. Ngược lại là cô, anh ấy không kiện cô thì xem như cô may mắn. Lần sau cô còn dám quấy rồi anh ấy thì có lẽ anh ấy sẽ không khách khí vậy nữa. Còn có chúng ta là công ty chính quy, nếu dám giỏ trò bất chính thì tôi sẽ không tha cho cô.” Kỷ An Tâm nói xong liền đạp cửa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc