TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trong nhà Hình Nhát Phàm, Bạch Hạ đang ngủ, nhưng người đàn ông nào đó lại không ngủ được, Hình Nhất Phàm ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú không biết đang nghĩ cái gì, cứ ngồi cười ngốc ở đó, điện thoại bên cạnh không nhìn, trận bóng không xem, cũng không biết đang nghĩ cái gì, nhưng tâm tình anh cực kỳ vui vẻ.

 

Anh suy nghĩ, nhìn về phía phòng ngủ chính, ánh mắt khát vọng lộ ra rõ ràng.

 

Sáng sớm.

 

Trong phòng chính của biệt thự, ánh nắng mùa xuân chiếu vào, bao phủ một góc phòng trên chiếc giường lớn màu xanh, bóng dáng hai người đang ôm nhau ngủ, bầu không khí lưu lại một dấu vết mơ hồ nhàn nhạt.

 

Đôi mắt sáng quyến rũ của Lam Thiên Thần mở ra, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ mệt mỏi đang ngủ say trên cánh tay mình, trong mắt hiện lên một tia ái muội cùng thỏa mãn. Môi anh nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, người phụ nữ trong lòng anh phát ra tiếng rên nhẹ, Lam Thiên Thần tiếp tục nhắm mắt lại, ngủ cùng cô thêm lúc nữa.

 

Trong căn hộ của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ ngược lại ngủ rất ngon, sáng sớm vừa dậy, cô lặng lẽ phát hiện vậy.

 

mà Hình Nhất Phàm không ngủ trong phòng ngủ chính, anh ngủ ở phòng khách.

 

Bạch Hạ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, tối qua lúc cô ngủ, cũng không biết anh đang làm cái gì.

 

Lẽ nào tối qua anh thức đêm xem bóng sao? Bạch Hạ cũng không muốn quấy rầy anh, cô chỉ muốn vào trong trộm nhìn anh.

 

Bạch Hạ giống như mèo con không chút tiếng động lại gần anh, bởi vì cô biết Hình Nhất Phàm là một người đàn ông cực kỳ cảnh giác.

 

Bạch Hạ vừa đến trước giường, cô không nhịn được cười, chỉ nhìn thấy Đóa Đóa và Mao Mao đang nằm bò bên cạnh Hình Nhất Phàm, khuôn mặt của hai con mèo đang ngủ say trên cánh tay anh!

 

Người đàn ông và mèo ở cạnh nhau có một loại đáng yêu tương phản không tên, Bạch Hạ cố nhịn cảm giác kích động muốn đi trêu chọc mèo con.

 

Cô lặng lẽ cười, chuẩn bị nhẹ nhàng rời đi, vừa quay người, cánh tay cô liền bị một cánh tay to lớn giữ chặt.

 

“AI” Bạch Hạ quay đầu, chỉ nhìn thấy người đàn ông ban nãy vẫn còn đang ngủ, lúc này lại mở mắt, đôi mắt có chút đỏ nhìn cô, thấp giọng nói: “Lại đây.”

 

Bạch Hạ thấy tối qua chắc chắn là anh ngủ muộn, cô vội rút cánh tay: “Anh ngủ thêm chút nữa đi, em đi mua đồ ăn sáng cho anh.”

 

Hình Nhất Phàm không để cô đi, ngược lại dùng lực, Bạch Hạ lập tức nằm xuống mép giường cạnh anh.

 

“Hình Nhất Phàm, anh ngủ thì cứ ngủ, kéo em làm gì?”

 

Bạch Hạ thấp giọng kháng nghị.

 

Hai con mèo cũng bị đánh thức, lập tức từ bên cạnh nhảy xuống, để lại hai chủ nhân đang lôi kéo nhau.

 

Hình Nhất Phàm bất chấp kéo cô lên giường, Bạch Hạ và anh giằng co không buông.

 

Một người trên giường, một người dưới giường, im lặng đọ sức.

 

Chiếc chăn điều hòa trên người Hình Nhất Phàm từng chút một bị tuột khỏi eo, lộ ra thân hình cơ thể rắn chắc, Bạch Hạ nhìn thấy lập tức xấu hỗ nói: “Hình Nhất Phàm, buông tay!”

 

Tối qua Hình Nhất Phàm chỉ mặc một chiếc qu@n lót đi ngủ, lúc này toàn thân trên dưới đều lộ hết ra.

 

Bạch Hạ xem nhẹ lực tay của người đàn ông, lúc cô không giãy ra được, đang muốn tìm cách gỡ tay anh ra, cánh tay khác của người đàn ông vươn tới sau eo cô, trong phút chốc, cả người Bạch Hạ ngã vào lòng anh.

 

Ngay cả khí thế cũng mắt hét.

 

“Hình Nhất Phàm, anh có thể đứng đắn chút được hay không?” Bạch Hạ muốn kháng nghị, người đàn ông liền vén chăn lên, vòng tay ôm cô, chiếc chăn giống như xoắn lại, đêm hai người bao bọc chặt chẽ.

 

Bạch Hạ: “…”

 

Bạch Hạ thật sự muốn choáng váng, hơn nữa ngắng đầu lên lại là khuôn mặt cười xấu xa đắc ý của người đàn ông.

 

“Có thể đừng nghịch nữa được không, anh nhìn mắt anh đỏ lên rồi kìa, ngủ chút nữa đi!” Bạch Hạ vẫn là đau lòng cho anh, thức khuya như vậy chắc chắn là ngủ không đủ.

 

Hình Nhất Phàm có chút tức giận bóp mũi cô: “Đều do em hại.”

 

Bạch Hạ có chút bât lực nói: “Sao em lại hại anh?”

 

Hình Nhất Phàm hừ nhẹ: “Chính là tại em.”

Bình luận

Truyện đang đọc