TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

*Dì nói đi ạ.” Diệp Ngưng căng thẳng trong lòng.

 

“Lương Diệu mặc dù đã tỉnh lại nhưng đã mắt đi một phần kí ức. Cho nên nó không còn nhớ tới chuyến đi Bắc Cực quay phim tài liệu đâu.”

 

Diệp Ngưng ngần ra, không thẻ tin được sẽ là kết quả này, vậy Ôn Lương Diệu không nhớ những ngày cùng cô làm việc sao?

 

“Xin lỗi. Cô có thể tự giói thiệu một chút không?” Ôn Lương Diệu bình tĩnh nói với cô.

 

Diệp Ngưng đau khổ ngồi xuống trước giường của anh, cô nhìn anh chằm chằm đầy tình cảm, dịu dàng nói: “Em tên là Diệp Ngưng, hai năm trước chúng ta tổ chức một sự kiện quay phim tài liệu lớn. Anh là tổng biên của tụi em. Lúc anh gặp chuyện em cũng ở gần đó, em sẽ không bao giờ quên cảnh đó. Anh đã đẩy một thành viên trong nhóm ra xa và để bản thân bị tuyết bao phủ.”

 

Nghe những lời này, Ôn Lương Diệu cảm thấy không chân thực, nhưng anh biết nếu mình gặp phải chuyện như thế anh nhất định cũng làm vậy.

 

“Chắc tôi không làm đoàn đội thất vọng nhỉ?” Ôn Lương Diệu lúc này đây không hoàn toàn tự tin về khả năng của mình nữa.

 

“Rất tốt, ghi hình rất đẹp và sẽ được phát sóng trên kênh số một ở trong nước.”

 

Ôn Lương Diệu có chút vui: “Thật sao?”

 

Ôn Lương Diệu tự nhiên có thể cảm giác được ánh mắt Diệp Ngưng nhìn mình, dường như vượt quá tình bạn, ánh mắt anh lóe lên, tránh ánh mắt của cô.

 

“Mẹ, rót cho Diệp tiểu thư chén trà đi ạ.” Ôn Lương Diệu nói với mẹ, anh đang phải truyền dịch nên không thể ra khỏi giường.

 

Ôn phu nhân nhìn hai người trò chuyện cũng quên mắt chuyện này. Lúc này con trai nhắc bà mới cười nói: “Diệp tiểu thư, đừng ngạc nhiên, gần đây dì luôn quên trước quên sau. Uống trà đi cháu!”

 

“Cảm ơn dì, để cháu tự làm ạ!” Diệp Ngưng nhiệt tình tự mình đi rót trà.

 

“Lương Diệu, không phải con muốn hiểu rõ những chuyện xảy ra trong năm năm qua sao? Vừa lúc Diệp tiểu thư tới. Để cô ấy tâm sự với con, xem con có nhớ được gì không.” Bà Ôn cũng hy vọng con trai sẽ hồi phục được trí nhớ.

 

“Vâng, thưa dì, con sẽ kể tất cả cho Lương Diệu.” Diệp Ngưng rất vui khi được bầu bạn với anh.

 

Ôn Lương Diệu trong công việc luôn chăm chú, nghiêm túc, đồng thời cũng rất ít lộ ra biểu cảm tư tình, tất cả đều lấy công việc làm chủ.

 

Tình cảm của anh như bị một lớp sương mù bao lấy, mặc dù đã làm việc với anh hai năm, nhưng vẫn không thể mở được trái tim anh, đoán tình cảm của anh.

 

Giờ đây anh đã mát trí nhớ, ký ức lùi về thời 22 tuổi, Diệp Ngưng cảm thấy gần anh hơn một chút, như vậy cũng rất tốt.

 

Ôn Lương Diệu cũng cố chấp muốn biết quá khứ, anh nói chuyện với Diệp Ngưng về sự kiện chụp lần này, Diệp Ngưng kể hết cho anh nghe về những gì mà anh biết, về những câu chuyện thú vị của hai người, những nơi hai người đi qua và cả thái độ làm việc của anh.

 

Lúc nói những chuyện này, trong ánh mắt của Diệp Ngưng rõ ràng lộ ra tình cảm, đó là tình cảm sùng bái ái mộ.

 

Ôn Lương Diệu tương đối xấu hổ, dù gì suy nghĩ hiện giờ của anh chỉ dừng lại ở năm tuổi 22, lúc đó còn chưa có suy nghĩ của một người đàn ông bình thường.

 

Anh không tiếp xúc nhiều với ánh mắt của Diệp Ngưng, chỉ để ý những lời cô nói, tưởng tưởng rằng mình thật sự ở vị trí công việc ấy.

 

Diệp Ngưng ở đây cả buỏi chiều, lúc Ôn phu nhân giữ cô lại ăn cơm tối, cô thấy Ôn Lương Diệu có vẻ mệt mỏi nên không muốn làm phiền nữa, hẹn hôm khác sẽ đến thăm anh sau.

 

Hình gia.

 

Hình Nhất Nặc nằm sắp trong chăn, đôi mắt sưng lên vì khóc, cô ngồi trên giường, trong đầu đều là hình ảnh ngọt ngào cùng Ôn Lương Diệu, từ lúc ba quyết định mời anh phụ đạo cho cô, cô nằng nặc không đồng ý, sau này cô dần dần mong đợi anh đến nhà, ở cùng anh luôn có những chuyện thú vị xảy ra, về sau anh đến trường cô làm giáo viên, cô càng vui thầm.

 

Tất cả những điều này, bây giờ đều đã biến mát rồi, ngoài cô nhớ ra cũng không còn người thứ ba nhớ đến nữa.

 

Nghĩ rồi nước mắt Hình Nhát Nặc lại không kìm được mà tuôn ra, cô rất đau lòng, rất khó chịu.

 

Có người gõ cửa, Hình Nhất Nặc hít một hơi sau rồi ra mở cửa, Hình Nhất Phàm lấy giúp cô một cốc sữa đến: “Uống chút sữa đi, đừng khóc nữa, bây giờ khóc cũng không có tác dụng.”

 

“Anh không hỏi em tại sao lại khóc à?” Hình Nhất Nặc ngồi trên giường, lau nước mắt.

 

Hình Nhất Phàm đặt cốc nước lên bàn: “Anh đương nhiên biết rồi, giờ em hãy chấp nhận hiện thực đi! Cùng lắm là bắt đầu lại từ đầu!”

 

“Cái gì? Bắt đầu lại cái gì?” Hình Nhất Nặc đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu.

 

*Theo đuổi anh ấy, trước đây em có thể làm anh áy thích em, từ nay về sau em vẫn có thể làm anh ấy thích em, không phải sao?” Hình Nhất Phàm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc